Nghiêm Uyên lái xe mau chóng đi gặp đồng minh của mình, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng, kín đáo để không ai phát hiện.
Cô ta ngồi chờ được một lúc thì đồng minh cũng xuất hiện, một người đàn ông trung niên có một cái bụng lớn bước vào ngồi xuống đối diện với Nghiêm Uyên.
Ông ta lạnh lùng lên tiếng nói: “Cháu yên tâm về chuyện nội gián, chú sẽ cho người xử lý mau thôi, chắc chắn sẽ không để cho hắn nói ra bất cứ điều gì bất lợi cho hai chú cháu chúng ta đâu.
”
Nghiêm Uyên nghe thế mới an tâm được phần nào, khi nãy sau khi nghe Nghiêm Uy bắt được nội gián trong lòng cô đã lo lắng, hoảng hốt không thôi cứ sợ hắn sẽ khai ra tất cả, lúc đấy chắc chắn sẽ chết chắc, nhất định sẽ sống không yên với Nghiêm Uy.
Nghĩ đến Nghiêm Uy, cô ta lại không khỏi thốt lên: “Thật không ngờ Nghiêm Uy lại tài giỏi đến như thế chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể kéo công ty đang sắp đến bờ vực thẳm quay về khiến Nghiêm thị dần ổn định trở lại.
”
“Nếu nó không tài giỏi thì Nghiêm thị đã không đứng vững, phát triển mạnh như ngày hôm nay nhưng thật đáng tiếc, dù nó có tài giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì Nghiêm thị cũng rơi vào tay của chúng ta thôi.
” Người đàn ông trung niên ấy nhếch môi cười gian xảo đáp lại, chỉ cần nghĩ đến một ngày không xa bản thân sẽ có Nghiêm thị trong tay, ông ta không ngừng vui sướng, chỉ mong ngày đó đến thật nhanh.
Chuyện Nghiêm thị được cứu vãn, tình hình ổn định trở lại được báo chí không ngừng đưa tin, có vô vàng lời khen có cánh dành cho Nghiêm Uy, suốt gần một tháng nay báo chí chỉ liên tục đưa tin về tình hình Nghiêm thị.
Lúc này Nghiêm thị công bố rằng đã bắt được nội gián bán tài liệu mật, hiện đang chuẩn bị giao cho cảnh sát xử lý dập tắt tin đồn Lý Nhược là kẻ phản bội, các phóng viên, tòa soạn lại được một phen rần rần đưa tin.
Ở Lý gia Lý Hà và Nhã Phượng Ly sao khi đọc tin tức trong lòng đã nguôi ngoai, êm êm được phần nào nhưng vẫn không thể nguôi ngoai hết được, dù sao trong khoảng thời gian chưa làm rõ sự tình thì Lý Nhược đã phải chịu bao nhiêu lời khó nghe của mọi người chứ, nếu như không phải Lý Nhược có tinh thần vững chắc thì có lẽ đã bị những lời lẽ khó nghe đó làm cho suy sụp, ảnh hưởng đến tâm lý rồi.
Buổi trưa, có hai cảnh sát đến Nghiêm thị đưa tên nội gián đi về đồn cảnh sát tra hỏi, hai cảnh sát áp giải tên nội gián xuống bãi đỗ xe rồi lái xe rời khỏi Nghiêm thị.
Trên đường đi tên nội gián ấy cứ cảm thấy có gì đó không đúng, hai người cảnh sát này từ lúc vào Nghiêm thị cứ luôn cúi đầu giống như không muốn cho ai thấy mặt vậy.
Hơn nữa hai người họ cũng không đi xe của cảnh sát mà lại đi xe riêng, chiếc xe vừa đi một lúc thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi về phía Nghiêm thị, lúc này tên nội gián đã chắc chắn hai người này không phải là cảnh sát.
“Hai người là ai? Hai người không phải là cảnh sát.
” Tên nội gián bắt đầu vùng vẫy, kháng cự lớn tiếng quát hỏi.
Chiếc xe được tấp vào lề đường, người lái xe quay đầu lại cởi mũ cảnh sát ra nở một nụ cười thật tươi với hắn, hắn trừng mắt khi nhận ra người đó là Nghiêm Uyên, nếu như vậy thì người bên cạnh của hắn chính là…
Hắn vui mừng vì nghĩ đã được cứu thoát, người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng nở một nụ cười quỷ dị rồi nói với hắn: “Cách giữ bí mật này không cho một ai biết đó chính là để cho kẻ biết bí mật