Nghiêm Uyên tỉnh lại phát hiện bản thân đã nằm trong bệnh viện, một bác sĩ đến kiểm tra thấy cô đã tỉnh thì cười nhẹ nói: “Cuối cùng cô cũng đã tỉnh rồi, cô yên tâm bản thân chỉ bị xây xát nhẹ thôi không có ảnh hưởng gì đến đứa bé trong bụng của cô cả, sau này đi đường nên cẩn thận một chút.
”
Sắc mặt của Nghiêm Uyên ngay lập tức tối sầm lại khi nghe những lời nói của bác sĩ, cô ta tưởng bản thân đã nghe lầm liền vội trợn mắt hỏi lại bác sĩ: “Ông mới vừa nói cái gì? Tôi bị làm sao? Ông mới vừa nói tôi có thai sao?”
Bác sĩ gật đầu, khóe môi hơi cong lên đáp lại: “Đúng vậy, hóa ra là cô vẫn chưa biết à? Vậy thì tôi chúc mừng cô cô đã mang thai hơn một tháng rồi, đứa bé hiện tại rất khỏe mạnh không có vấn đề gì cả, hiện tại cô đã không sao rồi nên có thể xuất viện được rồi.
” Nói xong, bác sĩ rời đi ngay.
Gương mặt của Nghiêm Uyên dần trở nên trắng bệch, cô ta lảo đảo rời khỏi bệnh viện, Nghiêm Uyên vẫn chưa thể tin được bản thân đã mang thai, phải làm sao bây giờ? Cô ta sợ hãi, run rẩy, hoảng loạn vì chính cô ta cũng không biết cha đứa bé trong bụng của mình là ai?
Nghiêm Uyên ngồi bệt xuống vỉa hè, nước mắt rơi lã chã, trong suốt bốn năm qua cô ta đã ngủ cùng với rất nhiều người đàn ông, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của Nghiêm Uyên không ai khác chính là Nghiêm Siêu, ông ta không những ngủ cùng cô mà còn dùng cô cho nhiều cuộc giao dịch khác để có được những dự án lớn.
Bây giờ phải làm sao đây? Nghiêm Uyên hoảng loạn cố nghĩ cách, hiện tại cô ta đã không thể nào bám víu vào Nghiêm Uy và Nghiêm gia được nữa rồi, trong đầu cô ta bỗng hiện lên hình ảnh của Hữu Minh, phải rồi cô ta còn có Hữu Minh, trong đầu Nghiêm Uyên bắt đầu mưu tính, quyết tâm phải bám lấy Hữu Minh.
Buổi tối, Nghiêm Uyên cố tình chuốc cho Hữu Minh say rượu đến không biết trời trăng gì nữa cả, thấy anh đã hoàn toàn say đến bất tỉnh, Nghiêm Uyên nhanh chóng đưa Hữu Minh đến khách sạn dàn dựng lên cảnh tưởng cả hai người uống say nên phát sinh quan hệ với nhau không những thế cô ta còn cố tình đổ một chút máu lên ga giường tránh cho Hữu Minh nghi ngờ Nghiêm Uyên đã không còn trong trắng.
Sáng ngày hôm sau, thám tử tư mà Lâm Uyển đã cho đi theo dõi Hữu Minh đã nhanh chóng đến báo: “Lâm tiểu thư! Đây là những hình ảnh mà ngày hôm qua tôi đã chụp được ạ.
”
Lâm Uyển cầm những tấm ảnh ấy lên xem cả người như phát điên quát lớn: “Hai người họ vào khách sạn tại sao lại không báo cho tôi biết hả?” Bàn tay của Lâm Uyển cầm những tấm hình ấy nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh, cô hận không thể gi3t chết Nghiêm Uyên.
“Tiểu thư chỉ bảo tôi đi theo dõi và chụp lại thôi chứ không hề nói đến việc này, nếu cô muốn đánh ghen thì cô nên đến đó ngay đi, hiện tại vẫn còn sớm bọn họ vẫn chưa thức dậy đâu.
” Tên thám tử tư sợ nhất chính là lúc phụ nữ nổi điên lên, hắn luống cuống vội vàng nói.
“Chỉ đường.
” Lâm Uyển lấy túi xách của mình xong rồi lớn tiếng ra lệnh cho tên thám tử tư dẫn đường đến khách sạn, lần này cho dù có thế nào cô cũng phải cho Nghiêm Uyên một bài học nhớ đời.
Đến khách sạn, Lâm Uyển đưa cho nhân viên tiếp tân một xấp tiền, nữ nhân viên ấy không thể từ chối được sức hút của đồng tiền liền nói cho Lâm Uyển biết phòng của Hữu Minh và Nghiêm Uyên.
Đứng trước cửa phòng Lâm Uyển bảo tên thám tử tư tông cửa, hắn dùng hết sức lực tông thật mạnh vào cửa, cánh cửa vừa mở toang ra đã thấy cả hai đang mặc quần áo vào.
Lâm Uyển tiến thật nhanh vào trong dùng túi xách đánh không ngừng vào người của Nghiêm Uyên, Hữu Minh tức giận tát vào mặt của Lâm Uyển một cái trời giáng, quát lớn: “Cô phát điên cái gì chứ? Tôi cấm cô động đến Tiểu Uyên nếu không giữa tôi và cô không còn hôn lễ gì nữa cả, quan hệ giữa hai nhà cũng không còn.
”
Trang phục đã chỉnh tề, Hữu Minh nắm tay Nghiêm Uyên rời khỏi khách sạn, nhìn thấy ánh mắt huênh hoang, đắc ý của Nghiêm Uyên, Lâm Uyển điên tức hét lên muốn xả bớt phần nào cơn tức giận trong lòng: “Nghiêm Uyên! Cô hãy đợi đấy tôi nhất định sẽ cho cô biết tay, tôi quyết không bỏ qua chuyện này đâu.
”
- ------------------------------------------------------------
Tập đoàn Nghiêm thị
Trợ lý Ngô mang hết những gì mà mình đã điều tra được về những gì mà Nghiêm Siêu đã làm đưa cho Nghiêm Uy xem, Nghiêm Uy lật từng trang xem không ngờ tội ác của Nghiêm Siêu lại chất thành đống như vậy.
Xem được một lúc Nghiêm Uy chợt sững người lại khi thấy một tấm ảnh, người đàn ông trong tấm ảnh vô cùng quen thuộc đối với anh, hai bàn tay của anh bất giác siết chặt lại thành nắm đấm, ngước mặt lên hỏi trợ lý Ngô: “Người đàn ông trong ảnh này là ai?”
“Thưa chủ tịch! Người này là thuộc