Năm 2019, một thanh niên đang ngồi trong quán nét với vẻ mặt nhăn nhó:
“trời địu, 3 mảnh trang phục hiếm ghép vào được quả amumu quà trả lại.không biết riot có muốn thu mua lại không”
các bạn đang hỏi hắn là ai ư? hắn chỉ là một sinh viên năm 2 bình thường đến không thể bình thường hơn. không việc làm thêm không tiền không bạn gái,đúng chuẩn thanh niên 3 không.
“haizz, chắc hôm nay ra đường không xem lịch rồi,về thôi đói bụng quá” nghĩ vậy hắn đi một mạch về nhà với cái bụng đói đang gào thét.
đừng hiểu làm là tên này ngồi nét tới mức hết tiền ăn nha. thực tế là hắn chỉ đơn giản không muốn ăn ngoài thôi.hắn ghét cái cảm giác đó cái cảm giác xung quanh vô vàn người mà không có lấy một ai để trò chuyện. rất may là hắn chưa đến nỗi như joker phát điên tâm thần bất ổn đi trả thù đời.
8:00 tối,người anh cùng phòng của hắn vẫn chưa về.ping một cái,điện thoại của hắn vang lên cùng dòng tin nhắn: “tối ăn cơm trước nhá anh đi nhậu rồi” trời ạ thôi chịu khó ra quán ăn vậy.nghĩ vậy hắn chạy ngay ra ngoài:
-cho một cơm gà chị ơi
-ok vào đi em
trên thực tế thì không phải hôm nào cũng có tiền ăn cơm gà như thế này. chỉ là tự nhiên trống trải hắn lại nhớ về ông bà mình thôi.đừng hiểu nhầm nhá,ông bà của hắn vẫn còn sống nguyên ở quê.ông bà nuôi hắn từ lúc hắn còn bé tí mà theo lời mẹ nói thì lúc đó vừa mới cai sữa mẹ xong thì mẹ gửi về quê cho ông bà nuôi.
cứ mỗi năm đến hè hắn lại lên quảng ninh chơi với bố mẹ xong lại về với ông bà thôi.không ít lần mẹ hắn đã bảo hắn chuyển ra đấy nhưng hắn đều từ chối. một phần là vì không muốn xa bạn bè,phần còn lại là vì muốn gần ông bà hơn.
đang ăn hắn chợt nhớ lại những chuyện cũ: cái cảnh hắn vượt vườn mây toàn gai để sang nhà con ngân chơi bài, cảnh hắn tắm ao nghịch nước nhà thằng linh thằng đạt rồi về bị ăn đòn tét đít,...thậm chí là cả những thứ hắn chưa thấy như bà hắn đau chân, đau tới buốt giá mà hắn vẫn thản nhiên đi chơi, cảnh ông hắn ốm tới mức cô thắm hàng xóm cũng biết mà hắn lại không biết gì vẫn thản nhiên đi đá bóng...
vân vân và mây mây,rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy