Không còn cách nào, Tưởng Nhược Nam đành phải đi theo thái giám.
Thái giám tay cầm đèn lồng, đưa nàng đi về phía trước, Tưởng Nhược Nam nhận ra mình đang đi đến Ngự hoa viên.
Không lâu sau, thái giám bèn đưa Tưởng Nhược Nam đến trước một tiểu đình, bốn mặt của tiểu đình này đều có cửa sổ, cửa lớn rèm buông hờ, bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra.
“Phu nhân, Hoàng thượng đang ở trong đình, mời phu nhân vào, bên ngoài gió to sẽ nhiễm lạnh.”
Thái giám nói xong câu đó, hành lễ rồi quay người bỏ đi.
Tưởng Nhược Nam nhìn tiểu đình, không gian khép kín thế này, nàng sao dám vào?
Đêm mùa đông không khí vô cùng lạnh, Tưởng Nhược Nam mặc dù tay cầm lò sưởi nhỏ, khoác áo choàng, nhưng đứng ở ngoài này một lúc vẫn lạnh tới mức không kìm được mà khẽ run lên.
Cho dù là thế, Tưởng Nhược Nam cũng không muốn vào trong không gian chỉ có mình nàng với Cảnh Tuyên Đế.
“Nếu đã đến rồi thì sao còn không vào? Bên ngoài gió lớn, đừng để bệnh của Công chúa còn chưa khỏi, nàng cũng lại đổ bệnh theo.
Mà như thế thì ta thật ngại, không dám để nàng rời cung, dù gì cũng phải đợi nàng khỏi bệnh mới được.”
Giọng nói trầm ấm của Cảnh Tuyên Đế vọng ra từ trong đình tử.
Trong màn đêm tĩnh mịch thế này, giọng nói ấy có sức mạnh khiến người ta phải rung động.
“Có chuyện gì xin người hãy nói, nói xong, để thần phụ sớm quay về là được.” Tưởng Nhược Nam tức giận đáp.
Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, thân hình cao lớn của Cảnh Tuyên Đế xuất hiện ở cửa đình.
Ánh nến khiến những sợi chỉ vàng thêu trên long bào của hắn lấp lánh, khuôn mặt hắn vì đứng quay lưng lại với ánh đèn nên nàng không nhìn rõ biểu hiện trên đó.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, “Nàng sợ gì? Ở bãi săn ta còn chẳng làm gì nàng, trong cung ta có thể làm gì chứ?” Giọng hắn rất không vui.
Tưởng Nhược Nam không dám tin hắn, “Có gì xin Hoàng thượng hãy cứ thế này mà nói.”
Cảnh Tuyên Đế trầm mặc, khí lạnh toát ra từ cơ thể hắn.
Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy sống lưng mình đông cứng vì sợ, bất giác lùi về phía sau một bước.
Đúng lúc này, Cảnh Tuyên Đế lại tiến về phía trước, bước những bước rộng tới bên nàng, cầm cổ tay nàng, nhanh nhẹn kéo nàng vào trong đình rồi tiện tay đóng cửa, quay người một cái đã ép nàng vào cửa, hai tay chống lên, khiến nàng bị kẹt ở giữa.
Cơ thể hắn lừng lững ép sát cơ thể nàng.
Một loạt các động tác ấy dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi nàng phản ứng lại được, mặt hắn đã kề ngay trước mặt.
Mùi Long Diên hương quen thuộc lại bao vây lấy nàng.
Khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối, khiến các đường nét càng sâu càng rõ.
Đôi mắt hắn đen như màn đêm, lặng lẽ quan sát nàng.
Ánh mắt đó không có ý trêu đùa, không có dục vọng, chỉ có tình cảm đong đầy và sự nặng nề vô bờ bến.
Tưởng Nhược Nam vốn định mắng chửi nhưng cũng phải ngẩn ra.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn.
“Nhược Lan, ta rất nhớ nàng.”
Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Nhưng thần phụ chưa bao giờ nhớ Hoàng thượng.” Có những việc, quyết không được để đối phương hy vọng.
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế tối lại, lạnh lùng cười hai tiếng, “Tưởng Nhược Lan, nàng dám hỗn xược như thế, chẳng qua vì nghĩ ta thích nàng mà thôi.” Nói xong, hắn bèn thả nàng ra.
Nhưng Tưởng Nhược Nam lại bị câu nói đó của hắn làm cho chấn động.
Thật vậy ư? Nàng dám phản kháng hắn hết lần này tới lần khác là vì nàng sớm đã biết hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng?
Cảnh Tuyên Đế quay người, đi tới đứng trước một chiếc đèn lồng được làm bằng gỗ lê màu đen khắc hoa văn hình bướm.
Bóng dáng cao lớn của hắn dường như che hết tất cả ánh sáng của ngọn đèn.
“Gần đây sống có ổn không?” Ngón tay hắn vô tình lướt trên những hoa văn được chạm khắc ở thân đèn.
Tưởng Nhược Nam cố gắng nhịn cười, quả nhiên có rất nhiều người quan tâm tới cuộc sống của nàng.
“Hoàng thượng muốn nghe thần phụ nói sống tốt hay không tốt đây?” Giọng nói của Tưởng Nhược Nam bất giác đầy trào phúng.
Hắn cố ý tặng cho phu quân của nàng một người con gái, lại còn dám hỏi nàng sống có tốt không? Giả tạo.
Cảnh Tuyên Đế quay người, tay đặt lên chiếc đèn, những sợi chỉ vàng trên long bào sáng lấp lánh, con rồng nhe nanh múa vuốt thêu trên áo như sống dậy, khiến hắn càng thêm uy phong.
Khóe miệng hắn cong lên cười: “Ta thật sự mong thời gian này nàng sống thật khổ sở.”
Tưởng Nhược Nam sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
“Nhưng…” Hắn cụp mắt, ánh đèn chiếu sáng một nửa khuôn mặt, khiến ngũ quan của hắn càng thêm rõ ràng, “Ta lại rất không muốn thấy bộ dạng đau lòng của nàng, thật sự rất mâu thuẫn.”
Tưởng Nhược Nam nhướn mày, “Hoàng thượng không cần phải lo, người sẽ không nhìn thấy bộ dạng đau lòng của thần phụ đâu.”
“Vậy sao?” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, rồi lập tức vờ như vô tình nói: “Nàng đoán xem trong hai ngày này giữa An Viễn Hầu và nàng Việt nữ đó xảy ra chuyện gì? Không có nàng bên cạnh, hắn liệu có chống đỡ nổi sự quyến rũ của cô gái đó không? Trong thiên hạ này không có người đàn ông nào từ chối được một người con gái vừa có sắc lại vừa phong tình như thế.”
Trái tim Tưởng Nhược Nam như bị ai bóp chặt, “Hoàng thượng quả nhiên là cố ý giữ thần phụ lại trong cung.” Nàng trừng mắt lườm hắn, ánh mắt sắc lẹm như một lưỡi dao.
“Thiệu Khang tốt xấu gì cũng là thần tử của người, chàng đã vì người vào sinh ra tử, bình định phản loạn, toàn tâm toàn ý trung thành với người, tin tưởng người.
Nhưng còn Hoàng thượng thì sao, giờ người đang làm gì thế này, tìm mọi cách để phá hoại gia đình của chàng.
Hoàng thượng, người không sợ thần phụ sẽ kể chuyện này cho chàng nghe, không sợ hành động của mình sẽ khiến trái tim chàng lạnh giá, không sợ sẽ mất đi một thần tử luôn trung thành với người ư?”
“Nhược Lan, nàng sẽ không nói cho hắn biết…” Cảnh Tuyên Đế khẽ cười, lắc lắc đầu, sau đó rời khỏi chỗ cái đèn, từ từ bước tới bên nàng, “Bởi vì nàng biết, lúc này nếu để hắn biết thì hắn còn bị tổn thương trầm trọng hơn trẫm.
Hắn không thể phản kháng trẫm, nếu hắn còn muốn giữ tất cả những gì hắn có lúc này, hắn chỉ còn cách nhẫn nhịn, không dám nói gì, lại còn phải tìm mọi cách để giấu giếm không cho người khác biết.
Nếu thật sự yêu nàng, hắn sẽ buồn, hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ tất cả, nghi ngờ những lúc không có hắn ở bên, nàng và ta sẽ làm gì? Giống như bây giờ nàng đang nghi ngờ hắn vậy.”
Cảnh Tuyên Đế cúi đầu nhìn nàng, cười đầy tự tin và cao ngạo, “Nhược Lan, vì vậy cho dù nàng tận mắt chứng kiến người con gái ấy từng bước từng bước chiếm trọn trái tim hắn, nàng cũng không dám nói.
Bởi vì nàng biết rằng, cho dù nói ra tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn chòng chọc, tức tới mức toàn thân phát run: “Bỉ ổi!” Nghiến răng nghiến lợi thốt ra được hai từ.
Cảnh Tuyên Đế tiếp tục cười, “Nhược Lan, đừng tức giận, ta hoàn toàn không phạm vào mười tội ác không thể tha thứ được.
Chẳng qua ta cũng giống như những quân vương khác mà thôi, ban một người con gái cho thần tử mà ta yêu mến, đây là sự ân sủng của trẫm dành cho hắn chứ sao lại bảo phá hoại gia đình hắn? Ta chỉ làm cái việc ban cô gái đó cho hắn, còn thích hay không là ở hắn, việc này ta không quản được, đừng có đẩy hết trách nhiệm lên đầu ta.”
“Hơn nữa, bệnh tình của Trường Lạc không phải là việc ta có thể khống chế, ta có thích nàng tới đâu cũng sẽ không mang tính mạng con gái mình ra đùa, chỉ có thể nói là…” Hắn nhìn nàng, cười vô cùng đắc ý, “Chỉ có thể nói là, đến ông trời cũng không giúp nàng mà thôi.”
Tưởng Nhược Nam cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, phải cố gắng lắm mới không khiến bản thân xúc động mà cho hắn một cái bạt tai.
“Hoàng thượng, thời gian của người đều dùng vào việc tìm cách để cướp thê tử của thần tử? Thần phụ có nên cảm thấy vinh hạnh? Người đường đường là Hoàng đế Đại Lương mà lại chịu hao tâm tổn trí vì một người con gái bình thường như thần phụ.
Người cũng không còn nhỏ tuổi nữa, người định tùy tiện tới khi nào đây?”
“Tới khi ta không còn muốn nàng nữa.
Đến khi ta không còn mơ thấy nàng nữa.
Đến khi ta nhìn thấy nàng ở bên cạnh người đàn ông khác mà không cảm thấy buốn nữa, đến khi ta không còn muốn tìm mọi cách để có cơ hội gặp mặt nàng nữa.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, ép sát nàng vào ngực hắn, “Trước lúc ấy, trẫm tuyệt đối không buông tay.”
“Người có thể dựa vào thân phận của mình để thao túng tất cả, nhưng người không thể thao túng được trái tim của thần phụ.
Người sẽ không được như ý muốn đâu.” Tưởng Nhược Nam đón ánh mắt hắn, nói từng từ một.
“Chúng ta hãy cứ đợi mà xem.” Hắn cũng nhìn nàng đắm đuối, sóng mắt cuồn cuộn, sau đó hắn đột nhiên buông nàng ra, bỏ đi thẳng.
“Tin là lần sau khi gặp mặt, thắng thua đã phân định rõ ràng, khi ấy, xem nàng còn có thể nói ra những lời như vậy nữa không.”
Hắn đi ra khỏi đình, bên ngoài vang lên giọng nói uy phong lẫm liệt của hắn.
“Hoàng Quý, cho người đưa Hầu phu nhân về Trường Xuân cung.”
Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng dáng hắn biến mất dần trong bóng tối, mím chặt môi, sống lưng thẳng đứng.
Ngày hôm sau, sau khi được Lưu viện sử, Lý thái y cùng hai vị thái y khác hội chẩn, cuối cùng cũng xác định rằng bệnh tình của Công chúa đã ổn định, thời gian sau này chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ khỏi.
Cảnh Tuyên Đế, Hoàng hậu và Thái hậu rất vui, Cảnh Tuyên Đế thưởng cho các thái y ngay tại chỗ, sau đó nói với Tưởng Nhược Nam: “Hầu phu nhân, lần này công của ngươi rất lớn, trẫm nên thưởng ngươi cái gì cho phải đây?”
Thái hậu đứng bên cười đáp: “Hoàng thượng, lần này người phải thưởng cho Nhược Lan thật hậu hĩnh, không được tỏ ra keo kiệt.”
Hoàng hậu và những phi tần khác cũng