Tưởng Nhược Nam chăm chú nghe, “Những gì ngươi nói đều là sự thật?”
Nguyệt Linh vội đáp: “Nô tỳ không dám có nửa câu dối trá.
Sau đó, Liễu Hồng cầm những thứ ấy tới mách Thái phu nhân.
Không lâu sau, Thái phu nhân đưa rất nhiều người tới kiểm tra phòng của di nương, còn trói nô tỳ chất vấn chuyện của di nương, nhưng nô tỳ làm sao mà biết được? Nô tỳ thật sự không biết gì.
Trước kia đều do Lệ Châu hầu hạ di nương.”
Nói xong lại liên tục dập đầu xin tha mạng, Tưởng Nhược Nam biết có hỏi nữa cũng không biết thêm được gì, bèn bảo Ánh Tuyết đưa cô ta ra, bôi thuốc cho cô ta.
Nguyệt Linh ra ngoài rồi, Tưởng Nhược Nam ngồi nguyên ở bàn đăm chiêu suy nghĩ.
Vậy cái tát đó rốt cuộc là Vu Thu Nguyệt đánh hay Thanh Đại tự đánh? Nếu là Thanh Đại tự đánh thì mục đích của nàng ta hình như là muốn cố ý khích Liễu Hồng và Vu Thu Nguyệt tranh chấp.
Tại sao nàng ta lại phải làm như thế?
Mắt Tưởng Nhược Nam bỗng sáng lên.
Lẽ nào, nàng ta sớm đã biết trong rương của Vu Thu Nguyệt có những thứ đồ ấy? Nhưng nếu Vu Thu Nguyệt thật sự dùng tà thuật thì chắc chắn là giấu kín như bưng, ngay cả a hoàn thân cận của cô ta còn không biết, Thanh Đại làm sao lại biết? Nói thế thật không thuận tí nào, nàng thân là chủ mẫu của Cận gia, vậy mà lại chẳng hay biết gì.
Hay, tất cả chỉ là trùng hợp? Nếu là trùng hợp thì có lý hơn, nhưng nói gì thì nói vẫn thấy kỳ lạ.
***
Trong Nghênh Hương viện.
Liễu Hồng vào phòng nói với Thanh Đại đang nằm trên sập, sắc mặt trắng bợt: “Di nương, vừa rồi nô tỳ nghe nói, Ánh Tuyết đã đưa đại a hoàn Nguyệt Linh của Vu di nương tới Thu Đường viện rồi.”
Trong mắt Thanh Đại lóe lên một tia lạnh lùng, phu nhân đang nghi ngờ chuyện này? Vị Hầu phu nhân này hình như vẫn không yên tâm về “ta”.
Nhưng nàng ta lập tức nở một nụ cười dịu dàng: “Xảy ra chuyện lớn như thế, phu nhân đương nhiên phải tra hỏi.”
Liễu Hồng vừa vén chăn cho Thanh Đại, vừa nói: “Như thế cũng tốt, Vu di nương cứ đánh di nương hết lần này tới lần khác.
Hôm kia người còn ngăn nô tỳ không cho nô tỳ nói, hôm nay phu nhân chắc chắn sẽ biết mọi chuyện qua Nguyệt Linh.
Đến khi ấy tội càng thêm tội, Hầu gia nhất định sẽ tống Vu di nương tới biệt trang, sau này chẳng còn ai dám bắt nạt di nương nữa.”
Liễu Hồng từ sau khi theo hầu Thanh Đại, Thanh Đại chưa bao giờ đối xử hay coi cô ta như kẻ hầu người hạ, có đồ gì tốt cũng không quên phần cô ta, khiến cô ta rất cảm kích, vì vậy càng thêm tận tâm tận lực với Thanh Đại.
Thanh Đại thở dài: “Thực ra Vu di nương cũng rất đáng thương, vết thương của ta chắc không liên quan gì đến Vu di nương đâu.”
“Di nương quá tốt bụng rồi, vì vậy mới bị cô ta bắt nạt.”
Thanh Đại ngoài mặt thì dịu dàng cười cười, nhưng trong lòng thì thầm cười nhạt.
Nếu như để Liễu Hồng biết vì muốn trừng trị Vu Thu Nguyệt, nàng ta đã phải theo dõi Vu Thu Nguyệt suốt hai ngày, đến tối còn không được ngủ mới tìm được tử huyệt của cô ta thì không hiểu Liễu Hồng sẽ nghĩ gì? Vốn muốn lấy mạng của Vu Thu Nguyệt cơ, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang cốt nhục của Cận gia, Lệ Châu vừa chết, nếu cô ta lại chết nữa thì bản thân nàng ta khó tránh bị nghi ngờ.
Lần này chỉ đuổi được cô ta tới biệt trang, coi như dễ dàng cho cô ta quá rồi.
Cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình còn tốt số, động đến “Yêu Hồ” mà mẫu tử vẫn bình an.
***
Gần trưa, Cận Thiệu Khang mới đón phu thê Ninh Vương về Hầu phủ.
Đầu tiên là Thái phu nhân dẫn theo cả gia đình tới hành lễ với Ninh Vương và Ninh Vương phi; sau đó, Ninh Vương cùng Ninh Vương phi lại hành lễ vãn bối với Thái phu nhân.
Cận Yên Nhiên mặc một chiếc áo mới, bên ngoài khoác áo thêu những bông hoa lớn bằng chỉ vàng, phía dưới là váy màu trắng thêu hoa, tóc chải kiểu song phượng, trên đó cài ba chiếc trâm vàng nạm ngọc, đuôi tóc còn ghim một bông hoa bằng ngọc phỉ thúy màu xanh khảm vàng.
Vinh hoa cao quý, từng hành động lời nói đều thể hiện khí chất của Vương phi.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng quan sát Ninh Vương, chỉ thấy hắn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình cao ráo rắn chắc, da hơi trắng, tướng mạo anh tuấn, ngôn ngữ cử chỉ có sự kiêu ngạo của quý tộc nhưng cũng không khiến người ta phải ghét bỏ.
Hành lễ xong, Cận Thiệu Khang giới thiệu mọi người trong nhà với Ninh Vương.
Sau một hồi chào hỏi vấn an, Cận Thiệu Khang cùng Ninh Vương ngồi uống trà trò chuyện, Cận Yên Nhiên theo Thái phu nhân và các nữ quyến khác về Tùng Hương viện.
Thái phu nhân cho Triệu di thái thái, Vương thị cùng Thanh Đại lui ra, chỉ giữ Tưởng Nhược Nam ở lại.
Cận Yên Nhiên nhân lúc không có ai, bèn quỳ xuống hành đại lễ với Thái phu nhân.
Thái phu nhân thấy con gái với bộ dạng cao quý quỳ lạy dưới chân mình thì mắt ươn ướt nước, “Được rồi, mau đứng dậy đi, giờ con đã là Vương phi cao quý, là người của Hoàng gia, còn quỳ xuống hành lễ với ta là không thích hợp.”
Cận Yên Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân, nghẹn ngào đáp: “Cho dù giờ con gái có mang thân phận gì thì vẫn là con gái của mẹ, mẫu thân nhận quỳ lạy của con gái là việc hết sức bình thường trong trời đất này.”
Tưởng Nhược Nam bước tới, đỡ Cận Yên Nhiên đứng dậy, “Chẳng mấy khi về nhà, ở lại một lát đã phải đi rồi, không nhân cơ hội nói chuyện với mẫu thân còn khiến mẫu thân rơi lệ coi sao được?”
Cận Yên Nhiên lau nước mắt rồi mới đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thái phu nhân.
Thái phu nhân nắm tay con gái, ngắm con thật kỹ, thấy gương mặt con hồng hào, tinh thần rạng rỡ, nhìn thì có vẻ không phải chịu ấm ức gì khi ở vương phủ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, “Yên Nhiên, ở vương phủ có ổn không? Vương gia đối với con có tốt không? Những người phụ nữ khác của Vương gia có dễ gần không? Tẩu tẩu con không phải người ngoài, nói không chừng còn có thể tham mưu giúp con đấy, đừng lo lắng, nói cho chúng ta nghe xem nào.”
Cận Yên Nhiên mặt ửng hồng, cúi đầu, khẽ nói: “Vương gia đối với con rất tốt, ba ngày nay đều ở phòng con.
Ngày thứ hai đã gọi trắc phi Tĩnh Nhàn giao sổ sách và chìa khóa vào tay con.
Trước khi con về vương phủ, mọi việc trong phủ đều do Tĩnh Nhàn quản lý.
Ban đầu con còn tưởng Tĩnh Nhàn sẽ không chịu giao ra, không ngờ nàng ta không nói không rằng, đích thân đưa tới tận phòng con, còn nói, dù Vương gia không yêu cầu, nàng ta cũng sẽ giao lại cho con.
Trước kia vì trong phủ chưa có nữ chủ nhân, giờ con đã vào phủ rồi, trở thành nữ chủ nhân của vương phủ, đương nhiên mọi việc trong phủ phải do nữ chủ nhân cai quản mới hợp quy tắc.”
Ninh Vương sớm đã chuyển khỏi cung về phủ riêng, sinh mẫu của hắn Khương thái phi đương nhiên vẫn ở trong cung.
Trong phủ Ninh Vương không có trưởng bối, vì vậy Cận Yên Nhiên vừa về đã phải cai quản mọi việc.
Cận Yên Nhiên nói tới đây thì dừng lại, rồi tiếp tục, “Con thấy Tĩnh Nhàn trắc phi ăn nói hòa nhã, thấu tình đạt lý, hiểu biết.
Hai trắc phi còn lại con cũng đã gặp rồi, đều rất giữ phép tắc lễ nghi, đối với con cung kính.
Con nghĩ họ đều là những người không khó tiếp xúc.
Còn về những thị thiếp khác, địa vị thấp kém, càng không có gì phiền phức.”
Thái phu nhân chau mày: “Biết người biết mặt khó biết lòng.
Con cũng đừng qua loa quá, trắc phi Tĩnh Nhàn cai quản mọi việc trong vương phủ lâu như thế, không biết đã có được bao nhiêu lợi lộc từ việc ấy.
Giờ bỗng dưng phải giao lại cho con, mà cô ta lại cam tâm tình nguyện như thế thì thật không bình thường.
Con phải cảnh giác một chút, cẩn thận cô ta giở trò sau lưng.
Quản sự trong phủ có lẽ đều là người của cô ta, chuyện trong vương phủ, cô ta quen thuộc hơn con, nếu muốn can thiệp thì cũng chẳng khó khăn gì.” Thái phu nhân mắt lóe sáng: “Từ từ thay hết người của cô ta đi, phải thật khéo léo, con cũng phải để ý tới việc của vương phủ để mau chóng nắm bắt mọi chuyện.
Đừng để Vương gia thất vọng về con.
Ngộ nhỡ con làm sai chuyện gì, khiến Vương gia cảm thấy con không thể quản nổi vương phủ, lại đem quyền lực trong tay con chuyển đi, thì khi con muốn đoạt lại sẽ rất khó đấy.”
Thái phu nhân dù sao cũng là chủ mẫu của Hầu phủ bao nhiêu năm như thế, nên ngay lập tức hiểu ra tình trạng của con gái.
“Mấy năm nay, ta cũng đã dạy con việc quản gia, nhưng Hầu phủ không bằng vương phủ, tình hình ở vương phủ phức tạp hơn nhiều, con không được để xảy ra sơ suất gì.”
Tưởng Nhược Nam rất đồng cảm, Hầu phủ tình hình thế nào chứ? Khi Cận Yên Nhiên học quản gia thì Hầu lão gia đã mất rồi, di nương trong Hầu phủ cũng chỉ còn lại Triệu di thái thái yên ổn mà sống qua ngày, huynh đệ tỷ muội hoặc đã xuất giá, hoặc ngoan ngoãn thật thà không dám gây chuyện, ca ca của Cận Yên Nhiên lại vô cùng thương yêu em gái.
Người trong Hầu phủ ít nên mọi chuyện đương nhiên cũng đơn giản hơn.
Cận Yên Nhiên chưa từng phải tiếp xúc với chuyện lá mặt lá trái bao giờ, mang một trái tim thuần khiết mà lớn lên, quản gia tính toán thì còn có thể làm được, nhưng bảo đối phó với âm mưu phức tạp của những người trong vương phủ, liệu nàng ta có làm được không?
Nếu nói những trắc phi, thị thiếp trong vương phủ người nào người nấy an phận thủ thường, Tưởng Nhược Nam nàng là người đầu tiên không tin.
Bao nhiêu phụ nữ như vậy mà chỉ có một người đàn ông, không tranh giành sao được sủng ái? Không được sủng ái thì làm sao có con? Có con rồi càng phải tranh, nếu không sao có tiền đồ? Đều ngoan ngoãn thật thà, nhường mọi thứ tốt đẹp cho người khác ư? Tưởng Nhược Nam lớn bằng từng này, chưa từng thấy ai tốt bụng như vậy.
Đến một Việt nữ làm nghề ca kỹ không nơi nương tựa như Thanh Đại mà còn biết đem tính mạng của mình ra đánh cược nữa là.
Cận Yên Nhiên giống như đứa trẻ mới học bơi, từ khu vực dành cho trẻ con bỗng dưng bị ném xuống phần bể dành cho người lớn, hoàn toàn không biết nước ở chỗ ấy sâu bao nhiêu, nguy hiểm ra sao, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Cận Yên Nhiên rõ ràng là không nhận ra hoàn cảnh bây giờ của mình, nàng ta nói: “Con cảm thấy Tĩnh Nhàn trắc phi không giống loại người đó.
Nàng ta sợ con không hiểu chuyện trong vương phủ, mấy ngày nay còn kể cho con nghe về vương phủ.
Có chỗ nào con không hiểu, nàng ta còn nói rất chi tiết.
Nếu nàng ta có tâm tư ấy thì hà tất phải giúp con, cứ ngồi mà đợi con phạm lỗi là xong mà.”
Tưởng Nhược Nam buồn bã thở dài trong lòng một tiếng, đứa trẻ ngốc nghếch.
Cô ta làm vậy là đang thăm dò muội, có chỗ nào không hiểu muội đều đi hỏi cô ta, muội có yếu điểm gì cô ta đều nắm được hết.
Thái phu nhân nhìn con gái một cái, định nói gì lại kìm lại, chỉ bảo: “Sau này con có chỗ nào không hiểu thì cứ đi hỏi Dương ma ma.
Bà ấy là người bồi giá ta đặc biệt chọn cho con, kinh nghiệm phong phú.
Con chỉ được tin bà ấy, chuyện gì khó quyết định thì cứ bàn với bà ấy.
Ngoài Dương ma ma ra, con không được tin ai hết.” Giọng nói có phần nghiêm khắc.
Cận Yên Nhiên cúi đầu: “Con biết rồi.”
Thái phu nhân quay sang hỏi Tưởng Nhược Nam: “Tĩnh Nhàn là con gái nhà ai?”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Là đích nữ của Thẩm đại nhân trong Hộ bộ Lang trung, hai trắc phi kia, một người là con gái của Lưu đại nhân - chủ sự Công bộ, một người là con gái Trương Ti Nghiệp của Quốc Tử Giám, cả hai trắc phi này đều là thứ nữ.
Thân phận những thị thiếp khác không đáng nhắc tới.
Điều cần chú ý là, Tĩnh