Bốn người nhà Tưởng Nhược Nam xuống xe, thấy người bên ngoài Bạch Mã tự đông nườm nượp, xe ngựa đi lại không ngớt.
Dọc con phố ngoài Bạch Mã tự đều đựng đầy các quán hàng nhỏ, chỗ thì xem tướng, chỗ lại bán tranh chữ, chỗ bán đủ các thứ đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ cho trẻ con.
Bên cạnh mỗi quán đó đều có không ít hương khách, các ông chủ thì mặt mày tươi cười, rõ ràng là làm ăn buôn bán rất tốt.
Bọn trẻ xuống xe, liền bị hấp dẫn ngay bởi quán bán kẹo hồ lô bên cạnh, tranh nhau đòi ăn, Tưởng Nhược Nam mua cho mỗi đứa một cái, bọn trẻ chưa ăn được mấy miếng đã lại nhìn thấy cửa hàng bán diều, chúng lao đến, mỗi đứa tự chọn lấy một cái rồi giữ khư khư, Tưởng Nhược Nam thấy chúng thích, nên lại mua diều.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam nghe thấy hai người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình nói: “Tỷ đã xin bùa bình an chưa?”
“Chưa.”
“Vậy còn không đi mau, cẩn thận đến muộn là không còn đâu.”
“Thế thì ta đi đây, hôm nay ta đến là vì muốn xin bùa bình an mà.”
Tưởng Nhược Nam thấy họ nói thế thì tò mò, bèn hỏi: “Hai vị tỷ tỷ, bùa bình an ở đây linh lắm ư?”
Một trong hai người phụ nữ thấy nàng khí độ bất phàm, liền cười đáp: “Đương nhiên, bùa bình an do đích thân Trí Không pháp sư tụng kinh niệm chú có thể phù hộ cho người xin bùa cả đời bình an.” Sau đó lại nhìn hai đứa trẻ đứng sau nàng, cười: “Con của muội đáng yêu quá, nhất định phải xin cho chúng một cái.
Mỗi năm ta đều đến đây xin bùa cho con mình, có bùa bình an bệnh tật cũng bớt hẳn.
Không nói với muội nữa, ta phải đi nhanh mới kịp.”
Tưởng Nhược Nam vì hoàn cảnh của mình nên cũng khá tin vào mấy chuyện này, thấy người phụ nữ kia nói thần thông như vậy thì động lòng.
Nàng quay đầu lại nhìn dòng người chen chúc trong Bạch Mã tự, bèn nói với Tử San: “Ta đi xin bùa bình an cho bọn trẻ, bên trong đông quá, bọn trẻ sợ không chịu nổi mà ngộ nhỡ lại bị thương, muội đưa chúng ra ngoài đợi ta.” Nói xong chỉ vào một chỗ có cái cây to và tương đối ít người.
Tử San gật đầu đồng ý.
Tưởng Nhược Nam nhìn họ đi tới dưới gốc cây xong, thì hít một hơi thật sâu, quay đầu bắt đầu chen chân vào dòng người kia.
Khi Tưởng Nhược Nam thành công chen được vào trong, Cận Thiệu Khang cũng từ cửa ngách của Bạch Mã tự đi ra.
Hôm nay, hắn đưa mẫu thân đi rút thẻ, mẫu thân rút thẻ xong, đã tới gặp Trí Không đại sư để nhờ người giải, hắn thấy trong Bạch Mã tự ngột ngạt nóng bức, nên ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Ra khỏi Bạch Mã tự, thấy một tiểu cô nương đứng dưới gốc cây hòe, tay giữ chặt hai đứa bé trai giống hệt nhau.
Bọn trẻ con ăn mặc giống như hai chú hổ, mặt đỏ ửng, mắt sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu.
Hai đứa bé con mà Nhược Lan sinh cho hắn có lẽ cũng sẽ lớn bằng từng này rồi nhỉ?
Lòng hắn vừa xót xa lại vừa mềm nhũn, ngày hôm qua sau khi Ánh Tuyết nói cho hắn biết Nhược Lan đã sinh cho hắn một cặp song sinh, hắn lập tức tìm đến quán trọ, đáng tiếc là không gặp được chúng.
Hôm nay muốn đến, thì lại bị mẫu thân kéo tới đây.
Tạm thời hắn không muốn nói cho mẫu thân biết chuyện này, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói ra, mẫu thân nhất định sẽ tìm cách để đưa bọn trẻ về, nhưng nếu làm thế, Nhược Lan hẳn rất đau lòng.
Vừa nghĩ tới hai đứa bé, lòng hắn lại nóng hổi, chỉ hận không thể tới quán trọ tìm chúng ngay.
Hắn cũng có con, thì ra hắn đã được làm cha năm năm rồi, vậy mà hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Đều tại hắn, nếu năm đó hắn không làm chuyện ấy, Nhược Lan nhất định vẫn còn sống bên hắn, bọn trẻ cũng sẽ không phải sống xa hắn, tới nỗi giờ gần năm tuổi mà còn không biết cha mình là ai.
Hắn còn có thể cứu vớt được mọi chuyện nữa không?
Nhưng nghĩ đến những lời Nhược Lan nói với Ánh Tuyết, trái tim hắn lập tức nguội lạnh.
Đúng lúc này, một trong hai đứa bé thốt nhiên kêu lên, thì ra vừa rồi có một trận gió nổi lên, khiến cái diều trong tay nó bị thổi và mắc trên cành cây.
Thằng bé luống cuống, mặt đỏ bừng, nhảy lên định với chiếc diều nhưng không được.
Thấy nó sắp khóc đến nơi, đứa bé còn lại đứng bên cạnh khẽ lên tiếng an ủi, rồi mượn một chiếc ghế con ở quán bán hàng gần đó, trèo lên ghế, nhưng vẫn không đủ cao.
Tiểu cô nương kia đành ra giúp đỡ, nhón chân, có điều vẫn không thể lấy được chiếc diều.
Đứa bé bị bay mất diều bắt đầu nhếch miệng, nước mắt ầng ậc sắp chảy tới nơi.
Đứa bé kia bèn đưa chiếc diều của mình cho nó.
Cận Thiệu Khang nhìn thấy, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác rất kỳ lạ, hắn bất giác đi về phía hai đứa trẻ.
Nghe thấy hai đứa trẻ đó nói chuyện.
“Đây là diều của ca ca, Khánh Nhi không cần.”
“Không sao, đây là thứ đồ cho trẻ con chơi, ca ca đã lớn rồi, không chơi cũng được.”
Tâm trạng Cận Thiệu Khang đang buồn bã mà cũng không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
Hai đứa bé nghe tiếng cười, quay đầu lại, thấy Cận Thiệu Khang với thân hình cao lớn.
Bọn trẻ ngẩng đầu, miệng mấp máy.
Bá bá này giống như một ngọn núi vậy…
Mắt Khánh Nhi đột nhiên sáng lên, đi tới, túm lấy vạt áo của Cận Thiệu Khang, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt cười cong cong, ngọt ngào gọi: “Bá bá…”
Cận Thiệu Khang cúi xuống, nhìn vào nụ cười rất giảo hoạt của thằng bé, đột nhiên cảm thấy quen quen, nụ cười này hắn đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhìn vào mắt nó, cười hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nụ cười của Khánh Nhi dường như trở nên ngọt ngào hơn: “Bá bá, bá bá thật uy vũ.”
Bên kia, Bác Nhi sầm mặt lại nói với Tử San: “Đệ đệ lại giở trò nịnh bợ rồi…”
Tử San che miệng cười.
Cận Thiệu Khang cũng cười tươi hơn, thật là một thằng bé thú vị.
“Ừm, ta biết là ta rất uy vũ mà.”
Khánh Nhi chỉ con diều trên cây, tiếp tục cười ngây thơ đáng yêu: “Bá bá uy vũ như vậy, nhất định có thể giúp cháu lấy con diều kia xuống.”
Cận Thiệu Khang nhìn lúm đồng tiền tròn tròn trên má nó, trái tim bỗng dưng mềm nhũn, giống như bị tan chảy vậy.
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên có cảm giác,cho dù thằng bé có muốn lấy ông trăng trên trời, thì hắn cũng sẽ tìm cách để hái xuống cho nó.
Hắn đứng dậy: “Được, bá bá sẽ lấy cho cháu.” Nói xong, hắn nhún người nhảy lên một cái, chớp mắt, trên tay đã cầm con diều về trước mặt Khánh Nhi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, khoáng đạt đẹp mắt.
Hai đứa trẻ tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt của chúng đầy vẻ sùng bái.
Bác Nhi vốn đứng bên cạnh cũng vô thức tiến lại gần hắn hơn.
Cận Thiệu Khang thấy thằng bé do dự không nhận lấy chiếc diều trong tay mình, bèn hỏi: “Sao thế?”
Khánh Nhi chớp chớp mắt nhìn Cận Thiệu Khang, một lúc sau, nó “oa” lên một tiếng đầy cảm khái, “Bá bá, bá bá thật lợi hại.”
Bác Nhi cũng rất kích động: “Bá bá biết bay, thật giỏi quá!”
Hai đứa trẻ đã phát hiện ra chuyện còn thú vị hơn chiếc diều.
Cận Thiệu Khang bị ánh mắt sùng bái của chúng nhìn cho ngứa ngáy, đột nhiên cảm thấy mình giống như vừa làm được một việc gì đó rất giỏi giang.
Ngay cả khi đánh thắng trận, hắn cũng chưa từng tự hào như thế.
Hai đứa trẻ quay sang nhìn nhau, sau đó rất ăn ý giơ tay ra, mỗi đứa ôm một chân Cận Thiệu Khang, nũng nịu nói: “Bá bá, dạy bọn cháu bay đi.”
Tử San đứng bên cạnh thấy không thể im lặng được nữa, đi tới, túm lấy tai của hai đứa, nói với giọng nghiêm khắc: “Mau buông tay ra, thật chẳng còn phép tắc gì cả.” Ngay sau đó nàng ta quay sang xin lỗi Cận Thiệu Khang.
Hai đứa trẻ kêu oai oái, thực ra Tử San cũng chẳng dùng lực gì mạnh, nhưng bọn trẻ rất tinh quái, biết kêu lên như vậy Tử San sẽ đau lòng.
Nhưng Tử San còn chưa kịp xót, thì Cận Thiệu Khang đã thấy xót trước, hắn vội nói: “Không sao, cô nương đừng cho là thật.”
Tử San buông tay, hai đứa lại cười hi hi nấp sau lưng Cận Thiệu Khang, thò đầu ra làm mặt quỷ với Tử San, khiến Tử San vừa tức