8.4
Một vài người lại thấy có thiện cảm với Tưởng Nhược Nam, bắt đầu nhắc nhở nàng: “Phu nhân, thằng bé không thể sống được đâu, tốt nhất phu nhân hãy đi đi, Từ gia kia không nên đắc tội với họ!”
Đám nông phụ thấy Tưởng Nhược Nam đầu ướt đẫm mồ hôi, nhưng thằng bé vẫn chẳng có một chút phản ứng nào, đều mất hết niềm tin, bắt đầu lau nước mắt.
Cận Yên Nhiên cũng đã sớm đi lại xem vì tò mò, đứng bên cạnh nhìn, thấy Tưởng Nhược Nam mồ hôi ròng ròng, vô thức lấy khăn tay ra lau cho nàng.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn thì thấy là cô ta, bèn mỉm cười.
Cận Yên Nhiên ngượng ngùng đứng dậy, hai tay cứ vặn chặt chiếc khăn.
Hai người ngồi trong phòng bao trên lầu cũng tò mò quan sát cảnh này, viên quan để râu nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, hành động ngày hôm nay của tôn phu nhân thật khiến người ta bội phục! Chỉ là…” Vị Từ tiểu thư này không chỉ là muội muội của Thục phi nương nương, mà còn là con gái của Thượng thư Bộ lễ nữa!
Cận Thiệu Khang không lên tiếng, hắn nhìn bóng người đang cúi đầu chăm chú giữa đám đông dưới kia.
Ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng như nước.
Bên này, Từ Uyển Thanh bắt đầu tò mò với những động tác của Tưởng Nhược Nam, sau lại thấy mọi người đang tập trung sự chú ý vào nàng, bèn định len lén bỏ đi.
Chỉ cần ra khỏi đây được thì cô ta sẽ cho Tưởng Nhược Lan và đám người quê mùa kia biết thế nào là quyền uy!
Cô ta chầm chậm lui về phía sau, vừa lùi được hai bước đã nghe thấy Tưởng Nhược Nam cao giọng dặn Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, gọi người trông nom Từ tiểu thư, đừng để tiểu thư đi lung tung mà lạc đường!” Trước khi đám nông phụ này chưa an toàn rời khỏi đây, nàng quyết không cho Từ Uyển Thanh đi.
Ánh Tuyết vội vàng đem theo mấy tên hầu nữa vây Từ Uyển Thanh vào giữa, Ánh Tuyết hành lễ với Từ Uyển Thanh rồi nói: “Từ tiểu thư, phu nhân nhà nô tỳ có ý tốt, mong tiểu thư hiểu cho!”
Từ Uyển Thanh tức tới tím gan, cô ta đẩy phắt Ánh Tuyết ra, phớt lờ tất cả hung hăng lao về phía trước, đồng thời phẫn nộ gào lên với đám người dưới của Hầu phủ: “Giờ bổn tiểu thư ta cứ muốn đi đấy, các ngươi ai dám ngăn cản ta, cẩn thận ta sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi!” Giọng nói của cô ta rất khí thế, khiến đám người dưới của Hầu phủ cũng không dám làm gì quá đáng, đều ngẩn ra ở đó không xông lên trước ngăn cô ta nữa.
Ánh Tuyết bị một a hoàn của Từ tiểu thư giữ lại, nên cũng không thể cản được cô ta.
Tưởng Nhược Nam vừa lo vừa giận, nhưng việc cạo gió không thể dừng giữa chừng, đúng lúc này, Cận Yên Nhiên lao tới, giang hai cánh tay ra chặn trước mặt Từ Uyển Thanh, “Từ Uyển Thanh, họ không dám cản ngươi, nhưng ta dám!”
Từ Uyển Thanh chỉ Cận Yên Nhiên: “Cận Yên Nhiên, ngươi cút ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
“Từ Uyển Thanh, ngươi thật quá đáng, đâm bị thương người ta rồi không dám thừa nhận! Hôm nay ngươi không bồi thường cho họ thì đừng hòng rời khỏi đây! Ta chẳng hề sợ ngươi đâu!” Cận Yên Nhiên cũng chẳng yếu thế, từ lời nói tới hành động đều rất có phong thái của con nhà tướng.
Mọi người đứng quanh đó bắt đầu lên tiếng chỉ trích sự huênh hoang ngang ngược của Từ Uyển Thanh.
Từ Uyển Thanh đâu từng phải chịu sự ấm ức, tủi hổ như vậy, trong lúc vừa xấu hổ vừa phẫn uất, cô ta đã mất đi lý trí, giang tay nhằm thẳng vào Cận Yên Nhiên mà đánh, khiến mũ mạng của Cận Yên Nhiên rơi xuống đất.
Cận Yên Nhiên không ngờ cô ta lại dám đánh mình trước mặt mọi người, đưa tay lên ôm mặt, sững sờ nhìn đối phương, lửa giận bùng lên, lại vô cùng ngượng ngùng, muốn đánh trả cô ta, nhưng không dám, trong lúc phẫn nộ, nước mắt trào ra.
Cho dù là thế, vẫn không nhường nửa bước, hiên ngang đứng chặn đường lui của Từ Uyển Thanh.
Trong lúc hai người bọn họ đang giằng co thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ phía Tưởng Nhược Nam vọng lại.
Trước đó, khi Tưởng Nhược Nam cạo gió hết phần lưng cho đứa trẻ, vẫn chưa thấy nó có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lòng nàng cũng rất hoang mang, sau lại cạo huyệt phế du và tâm du, rồi cạo đến huyệt thiên tông, cho đến khi cạo tới huyệt nội quan, đứa trẻ mới đột nhiên kêu “á” một tiếng.
Tưởng Nhược Nam vui mừng và kinh ngạc, thở hắt ra một hơi dài, lúc này mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Đám nông phu thấy đứa trẻ đã tỉnh, vì quá vui mừng mà lúc khóc khi cười, sau đó lại quỳ trước mặt Tưởng Nhược Nam mà dập đầu mấy cái, mọi người đang đứng quanh cũng reo hò, vỗ tay rộn ràng, giống như nàng vừa cứu sống chính con của họ vậy.
Tưởng Nhược Nam lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng và một ít bạc vụn đưa cho họ, nói: “Các ngươi hãy mau đưa thằng bé đi tìm đại phu, sau đó ra khỏi thành ngay đi!”
Đám nông phu cũng là những người ngay thẳng, thật thà, vội vàng đáp: “Phu nhân đã cứu tính mạng chúng tôi, sao chúng tôi còn dám cầm bạc của phu nhân nữa?”
“Đây không phải là của ta cho các ngươi.” Nói xong, nàng nhìn về phía Từ Uyển Thanh một cái, rồi nói tiếp: “Đây là của vị tiểu thư kia bồi thường cho các ngươi!” Hai tờ một trăm lượng này, đương nhiên nàng có đủ bản lĩnh để đòi lại từ chỗ Từ Uyển Thanh.
Đám nông phu nghe nàng nói vậy, bèn bế con đi, bên cạnh có người tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân giúp các ngươi như thế, các ngươi nên ở lại, lát nữa quan lão gia tới, các ngươi phải đứng ra làm chứng cho phu nhân chứ!”
“Đúng thế, phu nhân, không thể để họ đi, nếu không, phu nhân phải nói thế nào đây?”
Đám nông phụ nghe thấy thế, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng cũng vì một chữ tình, họ khó lòng đi tiếp.
Tưởng Nhược Nam khoát tay bảo bọn họ: “Không sao, các ngươi đi đi, mau tìm đại phu khám bệnh cho thằng bé, ta dám đánh những người này thì đương nhiên ta chẳng sợ gì bọn chúng, các ngươi không cần lo cho ta!” Nếu họ ở lại làm chứng, đương nhiên sẽ có lợi cho nàng, nhưng sau đó e rằng họ sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Những người này sinh tồn vô cùng khó khăn, sống nhờ vào người khác, hà tất phải làm khó họ.
Còn nàng, cùng lắm thì lại bị Thái hậu, Hoàng thượng trách mắng một trận là xong.
Huống hồ, trận chiến giữa nàng và Từ Uyển Thanh, ai thua ai thắng còn chưa phân định rõ.
Mấy người nông phu đi rồi, Tưởng Nhược Nam quay người bước về phía Từ Uyển Thanh và Cận Yên Nhiên, thấy Cận Yên Nhiên ôm mặt, nước mắt vòng quanh, sự phẫn nộ trên mặt cô ta, rồi chiếc mũ lăn lóc bên cạnh, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lửa giận trong lòng bùng lên, nàng bước nhanh về phía Cận Yên Nhiên, hỏi: “Yên Nhiên, có phải cô ta đánh muội không?”
Cận Yên Nhiên ôm mặt im lặng, nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
Từ Uyển Thanh đứng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, hất cằm đáp: “Dám cản đường ta, ta đã cảnh cáo cô ta rồi đấy…”
Còn chưa nói hết câu thì đã thấy mắt hoa mày chóng, bên tai vang lên một tiếng “bốp” rất kêu, sau đó mũ mạng cũng rơi xuống đất, nửa khuôn mặt đau rát.
Từ Uyển Thanh ôm mặt, chầm chậm ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, cổ họng thét ra một tiếng hét lớn: “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám đáng ta?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười nhạt, sau đó nhả từng từ từng chữ một: “Ngươi đánh Yên Nhiên, cũng như đánh ta! Từ Uyển Thanh, lẽ nào ngươi cho rằng Tưởng Nhược Lan ta là người bị đánh mà không đáp trả?”
Trên tửu lâu, Cận Thiệu Khang thấy muội muội bị đánh, vội vàng chạy xuống.
Khi hắn lách qua đám người tiến lên phía trước, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Nhược Nam giang tay tát trả Từ Uyển Thanh.
“Ngươi đánh Yên Nhiên, cũng như đánh ta…”
Vào lúc ấy, cảm giác trong lòng Cận Thiệu Khang thật khó tả.
Bên này, Từ Uyển Thanh bị đánh, giơ tay định đáp trả.
Tưởng Nhược Nam dễ dàng túm lấy cổ tay cô ta, nhướn mày lên, bàn tay kia lại nhằm vào mặt cô ta mà giáng xuống.
Từ Uyển Thanh kêu ré lên, nhắm mắt rụt cổ lại đợi cái tát giáng xuống, nhưng bàn tay Tưởng Nhược Nam không rơi xuống mặt cô ta.
Cô ta mở trừng mắt, thấy một nam tử anh dũng bất phàm đang đứng chắn trước mặt Tưởng Nhược Nam, tay giữ chặt bàn tay đang giơ cao của nàng.
Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang tới, nàng biết cái tát này hôm nay không thể giáng xuống được, nhìn Từ Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như ngươi may mắn!” Sau đó giằng khỏi tay Cận Thiệu Khang, lặng lẽ đứng lùi lại phía sau một bước.
“Ca ca!” Cận Yên Nhiên thấy Cận Thiệu Khang, vội vàng chạy tới đứng bên cạnh hắn, nước mắt lại tuôn như mưa.
Từ Uyển Thanh đương nhiên biết Cận Thiệu Khang, nhưng cô ta cậy cha mình là Thượng thư nhị phẩm, tỷ tỷ là sủng phi đương triều nên chưa từng coi hắn ra gì.
Cô ta hất cằm lên, nhìn Cận Thiệu Khang nói: “An Viễn Hầu, hôm nay thê tử và muội muội của ngài sỉ nhục ta giữa phố.
Ngài phải giải thích với phụ thân ta thế nào đây?”
Cận Yên Nhiên giờ đã có ca ca đứng ra bảo vệ nên cứng cỏi hơn nhiều, lập tức phản kích: “Rõ ràng là ngươi động thủ đánh người trước, lẽ nào chỉ ngươi mới được phép đánh người khác còn người ta không được đánh trả hay sao? Ngươi đừng ngang ngược quá đáng!”
Cận Thiệu Khang cười cười, khom người trước Từ Uyển Thanh, sau đó bình thản nói: “Từ tiểu thư hôm nay, đầu tiên là xe ngựa nghênh ngang giữa phố đâm người khác bị thương, sau đó không những từ chối bồi thường mà còn dung túng cho nô tài hạ thủ đánh người, nếu không phải phu nhân ta đứng ra ngăn cản và kịp thời cứu người bị thương, thì hôm nay e rằng tiểu thư hại chết một mạng người rồi! Tiểu thư không những không cảm ơn mà còn sỉ nhục muội muội của ta, ta thực sự không hiểu tại sao tiểu thư có thể ngông cuồng như thế! Thiết nghĩ, Từ đại nhân là Thượng thư Bộ lễ, đương nhiên cũng là người đọc sách thánh hiền, công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không làm khó bổn Hầu vì chuyện này!”
Từ Uyển Thanh sắc mặt hết đỏ lại xanh, phụ thân cô ta là người coi trọng danh dự, nếu để ông biết chuyện này, không chừng không những không giúp mình hả giận, mà ngược lại còn giáo huấn cho một trận ấy chứ!
“Không phải xe ngựa của bổn tiểu thư đâm vào người ta, mà đứa trẻ đó tự lao ra!” Lúc này cô ta chỉ có thể cãi như thế, cục diện mới có lợi cho mình.
Cận Thiệu Khang nghe những lời ấy, sắc mặt trầm xuống: “Từ tiểu thư, có những sự thật mà tiểu thư muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận được! Việc này không chỉ một mình bổn Hầu tận mắt chứng kiến, mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng nhìn thấy.
Từ tiểu thư có thể phủi tội nhưng sao có thể tránh được miệng lưỡi thế gian?” Nói đến đây, giọng hắn trở nên sắc lạnh, khí thế cũng thâm trầm tới mức tất cả mọi người đều run sợ.
Mọi người xung quanh thấy Cận Thiệu Khang, mặc quan phục, hơn nữa lại không sợ Từ tiểu thư, rõ ràng là một đại quan có quyền thế, nên bọn họ cũng thấy bạo gan theo, người này một câu, người kia một câu lên tiếng chỉ trích Từ Uyển Thanh.
Từ Uyển Thanh tức tới mức trừng mắt nhìn bọn họ, họ lại vội vàng im bặt, cúi gằm đầu.
Nhưng Từ Uyển Thanh cũng biết, bản thân cô ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp!
Cận Yên Nhiên nhìn ca ca, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, sau đó cô ta quay đi, hất cằm nhìn Từ Uyển Thanh, nói: “Từ Uyển Thanh, hôm nay ngươi tát ta một cái, nhưng tẩu tẩu của ta…” Nói tới đây, cô ta vô thức nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, ánh mắt phức tạp, “Nhưng tẩu tẩu của ta đã trả lại ngươi một cái rồi, chúng ta coi như hòa!”
Tưởng Nhược Nam nói tiếp: “Từ Uyển Thanh, để lớn chuyện, không có lợi cho ngươi đâu!” Nói cách khác thì, hôm nay ngươi nhất định phải chịu ấm ức!
Từ Uyển Thanh căm hận nhìn Tưởng Nhược Nam một cái rồi tức tối giậm chân: “Tưởng Nhược Lan, hôm nay ta chỉ có một mình nên không đấu nổi các ngươi, nhưng các ngươi đừng vui mừng quá sớm, chuyện này chưa xong đâu!” Nói rồi, quay người lên xe, trước khi bước lên còn giận dữ quát bọn nô tài đang nằm rên hừ hừ ăn vạ giả chết dưới đất: “Đứng dậy hết cho ta, đúng là một đám vô dụng!” Sau đó lại quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam: “Tưởng Nhược Lan, ngươi còn muốn ngăn ta không?”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, đi đến trước mặt cô ta, chìa tay ra: “Vừa rồi ta thay tiểu thư bồi thường cho người bị thương hai trăm lượng bạc, giờ tiểu thư cũng nên trả lại cho ta chứ!”
Từ Uyển Thanh cười nhạt: “Tưởng Nhược Lan, ngươi đừng hòng lấy được của ta dù chỉ một cắc! Ngươi thích làm việc thiện như thế thì hãy làm đến cùng đi!”
“Tiểu thư không trả phải không?” Tưởng Nhược Lan thu tay về, vẻ mặt làm như hờ hững không quan tâm: “Không sao, hôm nào ta sẽ đích thân đến gặp Thượng thư đại nhân để lấy lại, nhưng khi ấy Thượng thư đại nhân chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, ta cực chẳng đã, đành kể lại cho đại nhân nghe chuyện tốt tiểu thư làm mà thôi…” Nói xong lắc đầu, chầm chậm quay người.
“Quay lại đây!” Từ Uyển Thanh gào lên, mặt đỏ phừng phừng, Tưởng Nhược Nam cười tít mắt quay lại nhìn cô ta.
Từ Uyển Thanh nhìn khuôn mặt đắc ý của nàng mà tức tới mức sắc mặt trắng bệch cả ra, nhưng chẳng có cách nào, bèn bảo a hoàn bên cạnh lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho nàng.
Tưởng Nhược Nam thu về, lúc này mới bảo phu xe đánh xe của Hầu phủ