Nhiều năm không thấy bạn tốt, trong lòng Cố Hoài Chi cũng rất vui sướng, rượu tự nhiên là có, Từ Tích thấy lập tức trầm trồ khen ngợi, không chút nào khách khí mà muốn Cố Hoài Chi lại đưa mấy vò rượu cho hắn mang về nhà chậm rãi phẩm.
Từ Huy một bên nghe xong quả thực muốn ấn đầu hắn xuống đất, có một vị ca ca không đàng như vậy, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Từ Huy càng thêm nghiêm túc.
Cố tình Từ Tích còn thích trêu chọc Từ Huy, thấy thế lập tức vui vẻ, một bộ tư thế chúng ta là huynh đệ tốt ấn Từ Huy ngồi trên ghế, vui đùa nói, "Khó được thời gian mọi người đều rảnh gặp nhau, nghiêm túc như thế làm gì? Nếu ngươi không muốn lấy rượu này, lúc sau cũng đừng quay lại tìm ta lấy."
Nói xong, Từ Tích lại nhìn Cố Hoài Chi, bán đệ đệ vô cùng dứt khoát, "Đừng nhìn hắn trên mặt đứng đắn, kỳ thật đoạt rượu còn nhanh hơn cả người khác.
Chỗ rượu lúc trước ta lấy từ chỗ ngươi, một nửa đều vào bụng hắn!"
Vị này hố đệ đệ cũng là hố ra kinh nghiệm, phun tào xong sau lập tức trốn phía sau Cố Hoài Chi, tránh đi cái nhìn tử vong của Từ Huy.
Cố Hoài Chi khó khăn lắm mới nhìn thấy Từ Huy cảm xúc phập phồng lớn như vậy, pha giác thú vị.
Những người khác đã sớm cười khai, ngắn cách của nhiều năm không thấy bỗng trở thành hư không.
Trừ bỏ Từ Tích những người khác đều có chức quan trong người, khi trò chuyện cũng khó tránh khỏi nhắc tới việc trong triều.
Nhắc tới việc này liền thuận tiện khen Cố Hoài Chi, Trịnh Văn Tương giỏi nhất là học đi đôi với hành, cảm thấy bảng biểu dùng rất tốt nên cũng làm quản sự trong nhà học ký lục, trước mắt phương thức ghi sổ của Trịnh phủ đã thay đổi rất lớn, thật đúng là thoải mái không ít.
Từ Tích nghe vậy, vỗ bàn cao giọng trầm trồ khen ngợi, trong lòng còn tiếc nuối, "Diệu! Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ, về nhà ta cũng sai quản sự làm như vậy!"
Nói đến nói đi, đều thảo luận qua các đại sự trong kinh một lần, cuối cùng rơi xuống việc ngoại bang tới triều sau đó không lâu.
Sau khi Đại Tề thống nhất thiên hạ, trải qua mấy năm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, có vài phần thịnh thế.
Năm rồi chiến loạn, Hồ Vương còn sẽ nhân cơ hội lại đây đánh cướp một phen.
Mà hiện tại Nguyên Hi Đế thủ hạ binh tinh mã tráng, Hồ Vương căn bản không chiếm được chỗ tốt gì, chẳng sợ trong lòng lại nghẹn khuất, cũng phải nhận túng dưới tinh binh thiết kỵ của Đại Tề.
Nguyên Hi Đế cũng không giống những hoàng đế dễ mềm chân của tiền, vừa gặp phải người Hồ đã chân mềm, nghe xong người Hồ xâm phạm biên giới là đã nghĩ đến đền tiền nghị hòa.
Mấy năm nay bá tánh khôi phục nguyên khí, thu nhập từ thuế cũng chậm rãi gia tăng, quốc khố tự nhiên đi theo đẫy đà không ít.
Nguyên Hi Đế muốn tiền có tiền muốn binh có binh, lúc này nếu người Hồ còn nhảy ra vuốt râu hùm thì chẳng phải là vội vàng tìm đánh sao?
Nguyên Hi Đế tự mình điểm mười lăm vạn tinh nhuệ, mệnh Phúc Vương cầm binh, bạo chùy người Hồ một phen, không chỉ chùy bẹp Hồ Vương, còn chia cắt bộ lạc của hắn ra làm sáu, hiện tại người Hồ đều loạn thành một nồi cháo.
Người Hồ thành thật, tiểu quốc bên Tây Vực cũng động tâm tư.
Năm đó Tây Vực cùng người Hán thông thương, thương lộ rất phồn hoa.
Mãi cho đến gần hai trăm năm, người Hán chiến loạn không ngừng, người Hồ nhân cơ hội gây sự, nhiều lần ở thương đạo cướp bóc.
Thường xuyên qua lại, hai bên thông thương cũng chặt đứt.
Hiện tại người Hồ nguyên khí đại thương, bị Phúc Vương đuổi ra quê quán một lần nữa tìm nơi tụ cư, chư quốc Tây Vực tin tức linh thông tức khắc vui mừng khôn xiết, bọn họ bên kia còn truyền lưu chuyện xưa về Trung Nguyên giàu có, đông đúc phồn hoa, vô cùng hướng tới tơ lụa đồ sứ cùng trà đường,...!của Trung Nguyên.
Mấy thứ này đều rất quý giá, ở chỗ bọn họ chỉ có vương tộc mới có thể dùng.
Nghĩ đến những khí cụ tinh mỹ tuyệt luân đó, nội tâm chư quốc Tây Vực càng thêm ngứa, sau khi nghe được người Hồ bị Đại Tề đánh bại, vương tộc các tiểu quốc này còn mở họp thương nghị một phen, cuối cùng đánh nhịp quyết định, phái sứ thần đi Đại Tề nhìn xem, tốt nhất là có thể tiếp tục thông thương.
Hiện tại Đại Tề rất mạnh, những người khác cũng không dám gây sự, sau khi khôi phục thông thương bọn họ cũng có thể trải qua sinh hoạt càng thoải mái.
Vì thế, Nguyên Hi Đế nhận được biểu từ các quốc gia, nói là cố ý phái sứ thần tiến đến kinh thành chiêm ngưỡng phồn hoa nơi Đại Tề một phen.
Chuyện hãnh diện bậc này, Đại Tề cần thiết đáp ứng.
Trước khi Cố Hoài Chi hồi kinh, Hồng Lư Tự cũng đã bắt đầu chuẩn bị một loạt các công việc tiếp đãi sứ thần.
Tính tính thời gian, sứ thần cũng sắp vào kinh.
Sau khi Cố Hoài Chi tiến Hộ Bộ đều chuyên tâm làm cải cách, không cẩn thận đi cân nhắc chuyện của các Bộ khác.
Hiện tại nghe được tin tức sứ thần chư quốc Tây Vực vào kinh, trong lòng Cố Hoài Chi không khỏi vừa động, trong đầu chỉ nghĩ tới bốn chữ: Con đường tơ lụa.
Chỗ tốt của thông thương tự nhiên là không cần nhiều lời, tiền cần phải lưu động mới có thể kích thích kinh tế, nhìn Thanh Châu hiện tại là biết việc kích thích kinh tế phát triển có thể mang đến thay đổi về sinh hoạt cho bá tánh lớn nhường nào.
Bản đồ thương lộ năm đó còn ở, không cần lại tiêu phí đại lượng sức người sức của đi khai thông thương đạo.
Lúc này sứ thần vào kinh cũng là đi thương đạo này.
Nếu có thể tiếp tục thông thương cùng Tây Vực...
Cố Hoài Chi chỉ cần nghĩ đến lợi nhuận trong đó đã có điểm ngồi không yên.
Thương nghiệp là nghề cũ của Cố Hoài Chi, những loanh quanh lòng vòng trong đó hắn đều rõ rành rành, có thể nói chỉ có chuyện hắn hố người khác, người khác muốn hố hắn? không có cửa đâu.
Hơn nữa hiện tại Cố Hoài Chi lại đang quản túi tiền của triều đình, thế nào cũng phải kéo chút bác cho quốc khố.
Thứ nhất là xúc tiến hợp tác cho hai bên cộng thắng, thứ hai, Cố Hoài Chi là Hộ Bộ thị lang cũng muốn xoát chút công tích.
Mặt khác, trong lòng Cố Hoài Chi còn có ý tưởng của chính mình, kỹ thuật tạo thuyền hiện tại căn bản không thể tạo ra loại thuyền có thể kéo dài qua Đại Tây Dương chạy tới Châu Mỹ.
Tơ lụa sứ cụ của triều Hán năm đó chính là thông qua con đường này đi La Mã.
Nếu Cố Hoài Chi nhớ không sai, La Mã chính là Italy đời sau, người phát hiện đại lục mới - Columbus cũng là người Italy.
Mặc kệ về sau như thế nào, có thể bảo trì lui tới với La Mã hay không tính sau, chỉ nói đến trước