Chương 22: Đồng bọn mới
Ở Cố Hoài Chi xem ra, chuyện tiếp thu lưu dân, có lợi cũng có tệ. Tệ đoan là lưu dân quá nhiều, nếu quản lý không tốt thực dễ dàng bùng nổ đại quy mô án kiện trị an. Đến nỗi mặt có lợi, chiến sự nổi lên, bên có binh nhiều tóm lại càng có tự tin một chút.
Lại nghĩ đến lâu dài một chút, tổng dân cư nhiều lên, trẻ con cũng ngày càng tăng trưởng. Vạn nhất là đánh lâu dài, đây đều là lực lượng hậu bị.
Bất quá, Cố Hoài Chi còn khá tò mò, Triệu Ký rốt cuộc muốn an bài những lưu dân này như thế nào, rốt cuộc lương thực ở Vân Châu cũng hữu hạn, làm không tốt sẽ khiến cho cả một Châu hỏng mất.
Đáng tiếc tuổi tác hạn chế Cố Hoài Chi hành vi, cho dù hắn lại thiên tài, Cố Huyền cũng không có khả năng mang hắn đi phòng nghị sự của phủ Thứ Sử. Cho nên tuy rằng Cố Hoài Chi tò mò, cũng chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi thăm một chút cụ thể phát triển.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này Cố Lưu rõ ràng bận rộn rất nhiều, Cố Hoài Chi muốn hỏi thăm chút tin tức cũng không tìm thấy người. Hỏi Cố Huyền, Cố Huyền lại bình tĩnh thật sự, chỉ tùy ý trở về một câu: "Đến lúc đó liền biết, không cần sốt ruột như vậy."
Khiến Cố Hoài Chi nghẹn đến mức chỉ có thể chạy tới lăn lộn tiểu mập mạp, Cố Hồi Chi tiểu bằng hữu hiện tại đúng là tuổi thích chơi, Cố Hoài Chi gần nhất thích dạy Cố Hồi Chi biết chữ, hứng thú tới còn nắm hắn tay dạy hắn động bút viết chữ.
Cố Hoài Chi phúc hậu hơn Cố Quyết năm đó nhiều, biết trước mắt là đệ đệ ruột của mình, Cố Hoài Chi cũng không khó xử tiểu mập mạp, dạy hắn nhận các từ đơn đơn giản và các nét bút cơ bản.
Nhưng mà biểu hiện của tiểu mập mạp lại làm Cố Hoài Chi rất thất vọng, cho dù là chữ đơn giản như vậy, tiểu mập mạp đọc mấy lần, còn chưa đến thời gian một đã quên không còn một mảnh, khi Cố Hoài Chi hỏi lại hắn, chỉ thu được đầy mắt dấu chấm hỏi, đáp đề toàn dựa mông. Trọng điểm là vận khí của tiểu mập mạp này còn không tốt lắm, tổng cộng năm chữ, toàn bộ đều chọn sai
Cố Hoài Chi tức khắc há hốc mồm, khó có thể tin mà Vương thị: "Sao đệ đệ lại ngốc như vậy?"
"Lại nói hươu nói vượn." Vương thị ôm chầm tiểu mập mạp, thuận tay tắc một khối bánh mứt táo nhỏ vào miệng hắn, không tán đồng mà nhìn Cố Hoài Chi, "Ngưng Nhi ba tuổi cũng như vậy, dạy cái gì đảo mắt liền quên đến không còn một mảnh. Hiện tại không phải cũng rất thông minh sao? Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, trời sinh thông tuệ?!"
Cố Hoài Chi sợ ngây người, hóa ra trí nhớ của trẻ con ba tuổi bình thường bình là như vậy sao? Vậy năm đó hắn đã làm những gì? Trách không được Cố Huyền xem hắn là thần đồng, nếu trẻ con ba tuổi đều là trình độ này, vậy biểu hiện của hắn năm đó xác thật có thể xem như thiên tài trong thiên tài.
Vương thị nghĩ nghĩ, vẫn là nói câu công: "Cũng không phải đều là như thế này, Ngưng Nhi cùng Hồi Nhi xem như thông suốt muộn một chút, hài tử cơ linh bình thường, những chỡ đơn giản thế này, ngươi dạy nhiều mấy lần vẫn có thể nhớ rõ. Nhưng khả năng nhớ cũng không dài, không chừng một giấc ngủ dậy lại quên mất."
Cố Lưu vừa lúc trở về, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là đang nói chuyện gì, ai trí nhớ không tốt thế?"
Chờ đến khi nghe xong Vương thị nói tiền căn hậu quả, Cố Lưu lập tức cảm thấy có điểm hít thở không thông, phảng phất lại về tới những ngày tháng bị lão cha ghét bỏ năm đó.
Cố Lưu sợ tiểu nhi tử giống hắn bị làm ra bóng ma tâm lý, sợ tới mức chạy nhanh nói với Cố Hoài Chi: "Hồi Nhi còn nhỏ, chờ hắn lớn hơn chút, ta sẽ tự mình giáo dưỡng. Ngươi ngày thường chơi cùng hắn một chút là được."
Cố Hoài Chi thề, hắn thấy được sợ hãi trong mắt Cố Lưu. Nghĩ đến quá khứ bi thảm của thân cha năm đó, Cố Hoài Chi thành thật gật đầu, "Đã biết."
Cố Lưu vẫn có điểm không yên tâm, lại cảm thấy Cố Hoài Chi tám tuổi còn không có tiểu đồng bọn cùng nhau chơi đùa, cũng rất tịch mịch, là thời điểm nên dẫn hắn ra cửa kết giao mấy bạn chơi cùng, tiếp xúc nhiều, trong lòng hắn cũng có thể biết được trình độ thông minh của bạn cùng lứa bình thường
Vì thế, rốt cuộc Cố Hoài Chi có thể ra cửa kết giao bạn tốt rồi!
Nói thật, nội tâm Cố Hoài Chi còn có điểm kích động, rốt cuộc tám năm tới, Cố Hoài Chi cũng không hay ra cửa. Khi ở kinh thành là bởi vì hắn tuổi nhỏ, lúc ấy thân thể còn không tốt, Vương thị căn bản không dám cho hắn ra cửa.
Sau khi trở về Ngu Xuyên, việc học của Cố Hoài Chi lại nhiều lên, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện muốn nhọc lòng một chút cũng không ít. Hơn nữa Ngu Xuyên là đại bản doanh của Cố thị, con cháu nhà bình thường còn không vào mắt đám người Cố Lưu, trong trang viên cũng có tộc nhân cùng với Cố Hoài Chi, chẳng qua khi đó Cố Hoài Chi quá vội, thường xuyên ngồi xổm bên người Cố Huyền xem náo nhiệt, nghe tình hình chính trị đương thời, cơ bản không có thời gian chơi đùa.
Hiện tại tới Vân Châu, cũng chỉ có tiểu mập mạp có thể làm Cố Hoài Chi chơi một chút, Cố Hoài Chi thật cảm thấy có điểm tịch mịch.
Trạm thứ nhất Cố Hoài Chi đi, chính là phủ Thứ Sử
Nghe nói tiểu nhi tử của Triệu Ký tuổi cũng xêm xêm hắn, ừm...... Tuy rằng Triệu Ký lớn hơn Cố gần mười tuổi, nhưng hậu viện của hắn lại không đơn giản giống Cố Lưu, thê thiếp nhiều, tự nhiên hài tử cũng nhiều. Trưởng tử đều sắp đến tuổi tác thành thân, còn có thiếp thất mang thai. Cố Hoài Chi có lý do tin tưởng, về sau, trong phủ Thứ Sử thể nhìn thấy hình một đứa nhỏ gọi đứa nhỏ bằng tuổi khác hoặc càng nhỏ là thúc thúc.
Đương nhiên, hậu viện như Triệu Ký mới là thái độ bình thường ở thời đại này, giống như đám người Cố Lưu ngược lại là dị loại trong mắt người khác.
Khi Cố Hoài Chi chạy đến thăn Cố Quyết còn đang bị thương, trộm nghe góc tường, vừa lúc nghe được Cố Lưu giáo dục Cố Quyết: "Đệ muội vẫn là đau lòng ngươi, danh môn khuê tú được kiều dưỡng lớn lên hiện tại mỗi ngày đều vì ngươi rửa tay làm canh thang. Chúng ta là thân huynh đệ một mẹ đẻ ra, nói chuyện cũng không cần phải quanh co lòng vòng. Năm đó ta và nhị ca ngươi đều trải qua chuyện tiểu thiếp kia của cha gây sóng gió, nương càng chịu nỗi khổ này, không biết phải chịu bao nhiêu. Cho nên ta và nhị ca ngươi sau khi thành thân cũng không tính toán nạp thiếp, chính ngươi cũng ngẫm lại cho tốt, nếu là vì tiểu thiếp làm tổn thương tình cảm phu thê, rốt cuộc có đáng giá hay không?"
Khi đó Cố Hoài Chi rốt cuộc minh bạch, vì cái gì huynh đệ Cố Lưu ở việc hậu viện lại có hạn cuối nhue vậy, nguyên lai là khi còn nhỏ chịu qua thương tổn, có