Chương 37: Thế cục lại thay đổi
Muốn biết cái tên tuổi bán tiên này rốt cuộc hoa lạc nhà ai, vì thế Cố Hoài Chi rất chú ý tình hình chiến đấu trước mắt.
Bất quá trước mắt mới thôi, hai đại chiến trường vẫn đang, Lương Túc đang liều mạng với Tôn Chấn, một chút cũng không có tư thế có thể xông tới kinh thành gϊếŧ hoàng đế. Ít nhất Tôn Chấn cùng Lý Phúc liên thủ, không nói đánh Lương Túc thành cẩu, nhưng cũng làm thế cục hai bên giằng có không phân thắng bại, lại có triều đình không ngừng đưa quân lương đến, nếu muốn đánh lâu dài, người tiêu hao không nổi sẽ là Lương Túc.
Triệu Ký cũng chính diện đối đầu với Kỳ Đông Vương.
Lần xuất chinh này, Triệu Ký nghe theođề nghị của Cố Huyền, trực tiếp dâng tấu chương, trước phân tích thực lực của hai bên địch ta, sau đó thỉnh cầu triều đình điều binh. Lại nói nước xa không cứu được lửa gần, mấy năm trước Ninh Châu bị lưu dân tàn hại hiện tại còn chưa khôi phục, nên điều binh từ Đình Châu và Kỳ Châu.
Vuốt lương tâm nói, hoàng đế có điểm không muốn đồng ý thỉnh cầu này của Triệu Ký. Hắn phái Triệu Ký đi tấn công Kỳ Đông Vương, bản chất là muốn hố Triệu Ký một hồi chứ không phải muốn cho hắn lập công. Lại nghĩ xa một chút, nếu Triệu Ký bị Kỳ Đông Vương xử lý, hắn cũng không đau lòng. Hiện tại đột nhiên phải điều mười mấy vạn quân cho Triệu Ký, trong lòng hoàng đế đúng là không muốn.
Không muốn cũng phải muốn!
Sau khi Từ Quý Lăng thu được tấu chương của Triệu Ký còn khen Triệu Ký nhìn xa trông rộng, suy xét cũng chu toàn, cảm thấy yêu cầu của hắn hợp tình hợp lý, nghĩ đến hoàng đế cũng sẽ không cự tuyệt. Cho nên Từ Quý Lăng yên tâm lớn mật mà trình tấu chương lên cho hoàng đế, chờ hoàng đế phê chuẩn lại gửi trở lại Vân Châu.
Kết quả chờ mãi chờ mãi, Từ Quý Lăng đều chuẩn bị tốt lương thảo, đầu bên kia, hoàng đế vẫn không có động tĩnh.
Đây là bị làm sao?
Từ Quý Lăng thấy kỳ quái, tiến cung trực tiếp hỏi hoàng đế chuyện này.
Hoàng đế ở trước mặt Từ Quý Lăng còn rất thành thật, rốt cuộc khi phụ hoàng hắn tại vị vẫn luôn nói với hắn Từ Quý Lăng trung thành có thể dùng, giá trị hảo cảm của hoàng đế đối với Từ Quý thật đúng là không thấp.
Lúc này Từ Quý Lăng tới hỏi chuyện, hoàng đế cũng không lừa dối hắn, nhìn Từ Quý Lăng, chần chờ nói: "Trẫm biết Triệu Ký nói không sai, nhưng năm đó Triệu Ký đối với trẫm rất bất kính, hiện giờ lại ủng binh tự trọng(1), nếu lại điều mười mấy vạn binh mã......"
Ủng binh tự trọng(1): ( 拥兵自重): Có một đội quân để tăng cường sức mạnh cho bản thân. dùng để chỉ một vị tướng không tuân theo sự điều khiển của cấp trên hoặc triều đình, thách thức chính quyền trung ương.
Tâ thần và thể xác Từ Quý Lăng đều mệt mỏi! hiện tại Từ Quý Lăng chỉ có một ý niệm, đó chính là lão tử cũng không muốn làm nữa!
Vốn dĩ cho rằng tiên đế đã đủ ngu ngốc, không nghĩ tới trong ngu ngốc còn có càng ngu ngốc, tân đế thật không hổ là thân nhi tử của tiên đế, đầu óc ngu xuẩn quả thực trò giỏi hơn thầy, ngu ngốc đến hình thành một phon cách riêng!
Hoàng đế còn tiếp tục hỏi, "Vì sao biểu tình của Thừa Tướng lại khó coi như vậy, chẳng lẽ trẫm nói có chỗ nào không đúng?"
Chỗ nào cũng không đúng! Từ Quý Lăng đều phải bị hoàng đế ngu ngốc đến khóc, tuyệt vọng mà nhìn hắn, đầy mặt đều là hỏng mất, "Bệ hạ, trên đời này sao có thể xử lý chính vụ như ngài? Cái gọi là dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu ngài không tin Triệu Ký, cảm thấy Triệu Ký ủng binh tự trọng là tai hoạ ngầm, vậy lúc trước hà tất hạ lệnh làm Triệu Ký lãnh binh đi tấn công Kỳ Đông Vương? Lại nói mấy năm nay Triệu Ký vẫn luôn giữ khuôn phép, mấy năm trước đánh Lương Túc vẫn là chính hắn chủ động xin ra trận, lời nói trong tấu chương đều là một mảnh trung quân báo quốc. Bệ hạ vô cớ hoài nghi trọng thần, truyền ra chẳng phải khiến cả triều văn võ thất vọng buồn lòng sao? Mặc dù Triệu Ký có rắp tâm khác, sự tình cũng không thể làm như vậy, ngài có thể để hắn lại Vân Châu, lại phái một người lãnh binh đánh Kỳ Đông Vương, từ Vân Châu điều binh! Hiện tại Triệu Ký cũng không biểu lộ nửa điểm không phục nào, bệ hạ lại mọi cách tính kế, thủ đoạn tiểu đạo âm ty bực này, há là việc làm của đế vương?"
Ngươi phòng người khác thì cứ phòng đi, từ xưa đế vương luôn có bệnh đa nghi, Từ Quý Lăng cũng lý giải. Kết quả ngươi đề phòng Triệu Ký còn điểm danh làm hắn lãnh binh đi bình loạn, đây mẹ nó là cái theo tác gì? Nội tâm Từ Quý Lăng quả thực là hỏng mất, bên trong tấu chương của Triệu Ký người ta cũng đã nói rõ ràng, binh lực hai bên cách xa, yêu cầu triều đình chi viện. Ngươi quay đầu nói với người ta trẫm đã biết, nhưng ngượng ngùng, binh mã không có, ái khanh tự lên đi.
Chỉ tưởng tượng như vậy, Từ Quý Lăng đều cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt nhìn về phía hoàng đế càng thêm tuyệt vọng, ngươi là ngại hiện tại còn chưa đủ loạn, muốn bức Triệu Ký tạo phản luôn đi?
Hoàng đế cũng có chút chột dạ, nói thật lúc hắn điểm Triệu Ký đi bình loạn không nghĩ nhiều như vậy, lý do hoài nghi Triệu Ký ủng binh tự trọng, rắp tâm bất lương cũng là vừa mới biên, mục đích chân chính là muốn Triệu Ký và Kỳ Đông Vương tàn sát lẫn nhau, hai cái đều là kẻ thù của hắn, người nào chết hắn đều cao hứng. Nhưng hắn không muốn ra tiền xuất lực.
Từ Quý Lăng cũng coi như là người khôn khéo, chút tính toán này trong lòng hoàng đế sao hắn lại nhìn không thấu. Nguyên nhân chính là thấy quá rõ ràng, Từ Quý Lăng mới càng thêm tuyệt vọng. Lúc này, Từ Quý Lăng đặc biệt hoài niệm Cố Huyền, tâm nói vẫn là lão Thừa Tướng thật tinh mắt chạy mau, bằng không thật sự phải bị đôi phụ tử đầu heo này hố chết.
Kỳ thật cũng không thể quá trách hoàng đế, tiên đế đi sớm, căn bản không quản giáo mấy cái hoàng tử, hiện tại tuổi tân đế cũng không lớn, vừa mới tham chính không được mấy năm, còn chưa hiểu rõ mấy kịch bản chốn quan trường, cha hắn bông nhiên treo rồi. Hơn nữa tiên đế cũng là cái phế vật, mấy cái hoàng tử cũng đều giống cha, tất cả đều là kẻ thất bại. Xét trong đám hoàng tử, tân đế còn xem như có thể, trên thực tế cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thật tốt, hiện tại vừa thấy, thao tác so tiên đế càng thêm làm người hít thở không thông.
Từ Quý Lăng quả thực muốn mắng nương, thời điểm sắp nhịn không được hắn nhớ tới cái này ngu xuẩn trước mắt là hoàng đế, đánh không được, mắng không được, chỉ có thể yên lặng nuốt vào, mỏi mệt nói: "Bệ hạ nếu điểm Triệu Ký bình loạn, nên tin tưởng hắn. Hiện giờ hắn yêu cầu hợp tình hợp lý, nhanh chóng đồng ý, rồi điều 12 vạn binh mã từ Đình Châu cùng Kỳ Châu cho hắn đi. Nếu không, bệ hạ tính toán đưa 10 vạn binh mã Vân Châu cho Kỳ Đông Vương sao? Hơn nữa, một khi Triệu Ký bại binh chết trận, binh mã Vân Châu toàn diệt, Lương Túc có thể gặm xuống khối thịt mỡ này hay không?"
Ngươi mẹ nó là nội gián bên địch phải không?
Hoàng đế tưởng tượng, ta đi, thật đúng là như vậy. Lúc này cũng không cần Từ Quý Lăng thúc giục, lanh lẹ phê chuẩn sai người thúc ngựa đưa cho Triệu Ký.
Nhìn thấy hoàng đế còn tính nghe hắn khuyên, Từ Quý Lăng không những không cảm động còn cảm thấy con đường phía trước không ánh sáng. Chẳng sợ hắn có tài kinh thiên vĩ địa, nhưng đụng tới hai cái hoàng đế như vậy cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng chính mình sinh không gặp thời.
Thật sự mang không nổi.
Từ lúc xuất cung đến khi sắp đến cửa nhà, mặt Từ Quý Lăng đều là ủ rũ.
Từ Đạo Hoành đang định hỏi thăm chút tin tức, thấy dáng vẻ này của hắn, hoảng sợ, hỏi hắn rốt cuộc đã