Chương 45 Trở lại kinh thành
Sau khi tin tức Triệu Ký công phá kinh thành truyền đến, Vân Châu một mảnh ca vũ thăng bình, dân chúng tự phát lên phố chúc mừng, trong miệng còn hô sứ quân vạn tuế.
Cố Hoài Chi hiện tại đang thu thập hành lý chuẩn bị vào kinh, hiện giờ thiên hạ đều ở trong tay Triệu Ký, bước tiếp theo chính là đăng cơ, si người đưa thư qua, thỉnh đám nguyên lão ở Vân Châu vào kinh, luận công hành thưởng. Đây là chuyện thứ nhất, chuyện khác là Vương thái úy hiểu lễ pháp quy chế nhất còn ở Vân Châu, Triệu Ký tốt xấu cũng là một thế hệ kiêu hùng kết thúc loạn thế, nghi thức đăng cơ của hắn, ít nhất phải tốt hơn Lương Túc lúc trước nhiều lần.
Một khi đã như vậy, tất cả lễ nghi tiến thối, còn phải thỉnh Vương thái úy ra tay.
Cố Huyền tự nhiên không cần nhiều lời, tuy rằng khi Cố Huyền ở phủ Thứ Sử không sinh động bằng Lục Am cùng Phùng Khắc Kỷ, nhưng không chịu nổi người ta bản lĩnh lớn, vừa ra tay lập tức định ra nửa càn khôn, chuyện chơi chính trị mưu lược này, đám phụ tá ban đầu ở phủ Thứ Sử không có ai có thể sánh vai với Cố Huyền.
Cố Hoài Chi còn có chút tò mò, nhịn không được hỏi Cố Huyền, "A công, theo ngài phỏng đoán, lần này vào kinh, sứ quân sẽ cho ngài chức quan gì?"
Cố Huyền cũng không thèm để ý, thuận miệng nói: "Chuyện này thì có gì mà đoán, vào kinh là biết. Tả hữu là tam công chín khanh thôi."
Chuyện này đúng là không phải Cố Huyền trang bức, trên thực tế, vị này đã sớm làm Thừa Tướng suốt mười mấy năm, đủ loại đứng đầu quan lại, thiên tử đều phải cúi đầu trước hắn, đã tới đỉnh nhan sinh, hưởng qua tư vị dưới một người trên vạn người. Hiện tại Triệu Ký xưng đế, cho dù lại phong Thừa Tướng, trong lòng Cố Huyền kỳ thật cũng không có nhiều dao động.
Nhìn biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Cố Huyền, Cố Hoài Chi thật bật BGM "Vô địch là cỡ nào tịch mịch" cho a công mình, thái độ này, nếu là làm những người khác biết, còn không tức chết sao?
Cố gia ở kinh thành vốn có không ít đồng ruộng, sau đó Cố Huyền dắt cả nhà ly kinh, Lương Túc xưng đế, lại dùng sửa chế của Tần Vũ, những cái đó đều bị Lương Túc chiếm đi, hiện giờ Triệu Ký bắt lấy kinh thành, Cố Huyền nghĩ nghĩ, trực tiếp lấy ra khế đất, chuẩn bị bán cho Triệu Ký một ân tình.
Vương gia cũng đang thu thập đồ vật, bởi vì vội vàng vào kinh, mọi người đều thu thập nhẹ nhàng, tất cả đồ vật đưa đến kinh thành sau. Cố Hoài Chi lại đi đường xa, trong lòng không khỏi cảm khái. Năm đó khi hắn ly kinh mới ba tuổi, cách mười ba năm, lại đạp lên đường đi về phía kinh thành. Cố gia vẫn là những người này, thậm chí còn nhiều thêm mấy sinh mệnh mới, mà kinh thành, đã thay đổi bất ngờ, lại lần nữa thay đổi nhân gian.
Kinh thành.
Triệu Ký đã sớm an bài phủ đệ cho đám người Cố, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ ở an bài cho Cố gia, vẫn là phòng trạch ở Hưng Triều năm đó, chẳng qua đã qua tay vài người, bị sửa lại vài lần, hiện giờ Triệu Ký lại si người tu sửa lại một phen, có chút bất đồng với bộ dáng trong trí nhớ Cố Hoài. Nhưng dù là vậy, Cố Hoài Chi cũng có thể nhìn ra chỗ tu sửa, đã tận lực muốn khôi phục bộ dáng ban đầu của Cố Phủ.
Không thể không nói, Triệu Ký thật là có tâm.
Vương thái úy cũng phát ra cảm thán, từ biệt quanh năm, phủ đệ chưa biến, lại đã là cảnh còn người mất.
Cố Hoài Chi bên này còn gặp được một gương mặt quen thuộc, Từ Đạo Hoành ở trong phòng vuốt râu cười, thấy đoàn người Cố Huyền, càng cười to ra tiếng, bước nhanh đón lên, "Từ biệt quanh năm, chư vị còn mạnh khỏe?"
Cố Huyền đồng dạng cười to, duỗi tay chỉ chỉ Từ Đạo Hoành, lắc đầu cười nói: "Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có tâm, tu sửa Cố phủ giống với ngày xưa như đúc. Hóa ra là hảo ý của đại ca!"
Từ thị cũng tươi cười, cẩn thận đánh giá Từ Đạo Hoành, thấy tinh thần hắn rất tốt, tuy rằng bên mái thêm chút tóc bạc, ánh mắt lại sáng ngời kiên định như cũ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ôn thanh nói: "Lúc trước nghe được tin tức Lương Túc phá thành, ta đã rất lo lắng. Sau đó kinh thành biến pháp, sứ quân xuất binh bắc thượng, kinh thành lại trở thành chiến trường, lòng ta luôn sợ ngươi chịu lan đến. Hiện giờ thấy ngươi, ta xem như có thể an tâm."
"Nhìn ra ngươi vô cùng nhớ thương đại ca!" Từ Đạo Hoành chỉ vào Từ thị cười to, chế nhạo nói, "Ngươi nhìn xem, lo lắng đến nói nhiều hơn ngày thường không ít."
Cố Huyền cũng cười, "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe phu nhân nói nhiều như vậy. Quả nhiên, phu nhân vẫn càng quan tâm đại ca."
Từ thị âm thầm trừng mắt nhìn Cố Huyền, tiếp tục tiến lên nói chuyện với Từ Đạo Hoành.
Cố Hoài Chi lãnh đám đệ đệ muội muội đứng phía sau bọn họ, thấy mấy người Cố Ngưng Chi đều lộ ra tò mò, Cố Hoài Chi hơi hơi mỉm cười, kiên nhẫn giới thiệu cho bọn họ phân bố của đống phòng trạch này.
Mấy người Cố Quyết nghe được âm thầm lấy làm kỳ lạ, nhịn không được hỏi Cố Hoài Chi, "Lúc ấy ngươi cũng mới ba tuổi, thế nhưng nhớ rõ như vậy?"
Mấy năm nay Cố Hoài Chi cũng xoát đủ đánh giá thông tuệ, nghe vậy lập tức đắc ý mà cười nói: "Không phải mọi người đều nói, con là thần đồng sao!"
Cố Quyết tức khắc cười ha ha, Cố Lưu cũng không khỏi lắc đầu bật cười, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, "Thần đồng hay không trước không nói đến, da mặt này củ ngươi nhưng thật ra đủ thần."
Cố Hoài Chi không phục, thiên hạ hiện tại đã định không cần lại chịu nỗi khổ loạn thế, tâm tình Cố Hoài Chi rất tốt, tâm tư bỡn cợt nhất thời nổi lên, làm một cái mặt quỷ với Cố Lưu.
Cảm giác trứng đau quen thuộc này...... Cố Lưu không khỏi đau đầu, phất tay đánh gãy Cố Hoài Chi, nghiêm túc cảnh cáo hắn, "Đình chỉ, ngươi ngàn vạn đừng học tiểu thúc ngươi, nếu không, ta thật sự phải sống ít đi mười năm!"
Cố Quyết còn đang ở một bên cười xem náo nhiệt, nằm không cũng trúng đạn, nhảy ra vì mình kêu oan, "Học