Chương 53 phục bàn
Trước lời mời của Từ Huy, Cố Hoài Chi không chút do dự gật đầu, hắn cũng nên kết giao bạn tốt, cũng bởi lúc trước vẫn luôn ở Vân Châu, nếu không chỉ bằng quan hệ của mấy nhà, Cố Hoài Chi cùng đám người Từ Huy, Vương Ôn hẳn là sẽ trở thành tiểu đồng bọn cùng nhau lớn lên.
Huống chi, ấn tượng của Cố Hoài Chi với Từ Huy cũng không tồi, vị huynh đệ này, luôn làm hắn cảm nhận được một loại hơi thở của đại lão, so với nhóm bạn đồng trang lứa mà hắn tiếp xúc ở Vân Châu, rõ ràng Từ Huy càng hợp ý Cố Hoài Chi hơn.
Có điều trước mắt cũng không phải thời điểm tâm tình, mới ra khỏi trường thi, tinh thần của mọi người cũng không tốt, Cố Hoài Chi cũng chỉ gật đầu, chắp tay trả lời: "Có thể cùng chư vị huynh trưởng nói thơ luận đạo, tại hạ cầu mà không được. Không bằng Từ huynh trước tiên định thời gian xác thực, đến ngày đó chúng ta lại cùng nhau đến Trúc Thương Đình?"
Từ Huy cũng minh bạch hiện tại mọi người đều vội vã về nhà nghỉ ngơi, gật đầu nói: "Các ngươi về phủ trước, hai ngày nữa ta lại hạ bái thiếp cho các ngươi."
Cố Hoài Chi vui vẻ gật đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện, sau khi từ biệt, Cố Hoài Chi tìm được xe bò đến đón mình, vẫn duy trì phong độ thản nhiên của con cháu thế gia, ưu nhã lên xe, sau khi rèm xe được che lại, Cố Hoài Chi nằm liệt trên đệm êm ái không chút hình tượng, cảm thấy lúc này mình thật sự mất nửa cái mạng, quá hao tâm tốn sức.
Ngẫm lại các thí sinh ngày sau muốn tham gia khoa cử khảo thí, thi huyện, thi phủ, thi viện, thi hương, thi hội, thi đình, một đường khảo xuống dưới, thật đúng là điều hán tử.
Sau khi hồi phủ, Cố Hoài Chi đã chịu đám người Cố Ngưng Chi vây xem.
Lần này Cố Hoài Chi khảo thí suốt 9 ngày, trong lúc đó không ngừng có tin tức truyền đến nói có thí sinh té xỉu bị nâng ra, còn có có người xui xẻo vị rắn rết cắn trúng độc, người tình huống nghiêm trọng nhất hiện tại còn ở y quán nằm không tỉnh lại, toàn dựa vào đại phu giúp hắn treo mệnh.
Dưới tình huống như vậy, đám người Cố Ngưng Chi lo lắng cho Cố Hoài Chi cũng không có gì lạ. Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Cố Huyền cùng Cố Lưu, trong lòng cũng không yên ổn, Vương thị còn lập Phật đường, thỉnh tôn Quan Âm trở về, mỗi ngày thắp hương niệm Phật. Cố Hoài Chi thi suốt 9 ngày, Vương thị ăn chay 9 ngày, sau một hồi khảo thí, Vương thị còn tiều tụy hơn cả Cố Hoài Chi.
Nhưng bây giờ, Cố Hoài Chi nhìn mấy đệ đệ muội muội đứng thành hàng liền cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng sợ trong xe có huân hương, khi ở trong phòng thi, Cố Hoài Chi cũng rất chú trọng vệ sinh cá nhân, nhưng rốt cuộc phòng thi có điều kiện hữu hạn, thi suốt 9 ngày, Cố Hoài Chi cảm thấy trên người có mùi vị, dưới tình huống này gặp đệ đệ muội muội, Cố Hoài Chi cảm thấy hình tượng cao lớn mà ngày thường mình tạo dựng trước mặt bọn họ khả năng bị phá vỡ.
Cố Ngưng Chi tuổi lớn hơn một chút, biết xem sắc mặt hơn các củ cải nhỏ khác, thấy trong mắt Cố Hoài Chi che giấu không được mỏi mệt, vội vàng cắt ngang việc bọn Cố Hồi Chi nói chuyện không ngừng, "Khẳng định đại ca rất mệt mỏi, trước để huynh ấy đi nghỉ ngơi. Nếu các ngươi muốn biết tình huống củ khoa cử, chờ đại ca nghỉ ngơi tốt rồi hỏi cũng không muộn."
Cố Hồi Chi nhất trí gật đầu, tiểu điềm điềm Cố Chước Hoa còn lo lắng nhìn Cố Hoài Chi, thanh thúy nói: "Đại ca phải nghỉ ngơi thật tốt."
Cố Hoài chi hơi mỉm cười, tuy rằng tinh thần không bằng dĩ vãng, lại có vẻ đẹp suy sút khác, tiêu sái vẫy tay nói: "Ta đi trước."
Cố Hồi Chi chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng thân ca rời đi, không khỏi mắt lấp lánh, "Đại ca thật lợi hại!"
Mấy củ cải nhỏ cũng nghiêm túc gật đầu.
Cố Hoài Chi cố nén buồn ngủ, tắm rửa một phen mới lên giường ngủ một giấc, ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cố Hoài Chi sờ bụng đói, tinh thần sáng láng mặc quần áo, rửa mặt, phòng bếp đưa tới canh bồi bổ thân thể, Cố Hoài Chi uống một chút, vẫn quyết định ăn chút mì nước càng có thể no bụng.
Dùng xong bữa sáng, Cố Hoài Chi lại bồi Vương thị nói chuyện một lúc lâu, luôn bảo đảm chính mình không sao, hơn nữa tự mình thịnh canh sâm để nàng bổ thân mình, sau khi xác định cảm xúc căng chặt của Vương thị bình tĩnh trở lại, Cố Hoài Chi mới đến chính viện gặp Cố Huyền.
Cố Huyền cũng đoán được lúc này Cố Hoài Chi mới có thể lại đây, thấy Cố Hoài Chi cũng không nói nhiều, ánh mắt quét về phía giấy và bút đã được chuẩn bị tốt trên án thư.
Cố Hoài Chi nháy mắt minh bạch ý tứ của Cố Huyền, khẽ gật đầu, đi đến trước án thư, cầm bút bắt đầu viết đề thi cùng đáp án của mình.
Cũng bởi vì trí nhớ của Cố Hoài Chi rất tốt, Cố Huyền mới có thể chơi như vậy. Thi cử suốt 9 ngày, cơ bản các thí sinh đều chết lặng, người có thể nhớ lại một nửa đề thi đều là nhân tài, rất ít người như Cố Hoài Chi bảo trì thanh tỉnh từ đầu đến cuối còn có thể bình tĩnh làm bài thi.
--
Cố Huyền cũng không quấy rầy Cố Hoài Chi, thực mau Cố Hoài Chi đã viết ra đề thi đầu tiên cùng đáp án, yên lặng đưa cho Cố Huyền, lại tiếp tục viết đề thi của hai đợt thi kế tiếp.
Cố Huyền nhìn kỹ bài thi mà Cố Hoài Chi đưa cho hắn, một chữ cũng không bỏ qua, còn nghiêm túc hơn cả khi xem công văn ngày thường.
Trình độ của Cố Hoài Chi đã xem như đặc biệt ưu tú, nhưng ở trong mặt Cố Huyền, văn chương của hắn còn có không gian tiến bộ.
Vừa nhìn, bệnh cũ của Cố Huyền lại tái phát, cầm bút, chấm chu sa bắt đầu phê chữa bài thi của Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi thoáng nhìn động tác của Cố Huyền, đặt bút hơi hơi run lên, mạc danh có cảm giác quẫn bách khi bị đại lão xử tội trước mặt mọi người.
Chờ đến khi Cố Hoài Chi viết xong hết đề thi cùng đáp án của 3 đợt thi, Cố Huyền đang ung dung viết rất nhiều bình luận vào bài thi của hắn.
Thái dương Cố Hoài Chi giật giật, nhịn không được hỏi Cố Huyền, "Con đáp không tốt sao? Con cảm giác chính mình đáp còn ổn mà."
Cố Huyền liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy tin tưởng cảm giác của ngươi."
"Chính là, ngài ..." Cố Hoài Chi dùng ngón tay chỉ vào một tảng lớn chữ đỏ mà Cố Huyền viết ra, "Nhiều thứ muốn sửa như vậy?"
"Đó là ta viết, chờ đến khi ngươi lên làm Thừa Tướng, thống lĩnh đủ loại quan lại, xử lý sở hữu công việc vặt trên dưới cả nước, ngươi cũng có thể sửa nhiều như vậy."
Được rồi, Cố Hoài Chi quả thực muốn trợn trắng mắt, ý tứ này còn không phải là, ngươi viết phi thường không tồi, nhưng theo ý ta vẫn là cùi bắp, tùy tiện vẫy vẫy bút là có thể tìm ra một đống tật xấu sao?
Hóa ra hôm nay a công hắn là tới đả kích người!
Cố Hoài Chi không khỏi buồn bực.
Cố Huyền thấy thế, hơi hơi mỉm cười, bước sang một bên vài bước, nhường vị trí của mình, cười nhìn Cố Hoài Chi, "Ngươi không hiếu kỳ