Chương 56 hôn sự
Làm lão bánh quẩy quan trường, Cố Huyền quá rõ ràng trong lòng các đế vương rốt cuộc đang cân nhắc chuyện gì. Nguyên Hi Đế đây là sau khi trở thành ngôi cửu ngũ bắt đầu muốn xóa bỏ ấn ký chân đất của mình, muốn cùng cao thế gia liên hôn đây mà. Hơn nữa vị thật sự có thể sinh, công chúa tới tuổi thành hôn trong cung cũng có vài người, lời này của Nguyên Hi Đế, sợ là muốn cho Cố Hoài Chi chức phò mã.
Sao Cố Huyền có thể đồng ý? Vuốt lương tâm mà nói, lúc trước Cố Huyền vì Nguyên Hi Đế mưu hoa thiên hạ, đó là bởi vì hắn là người thích hợp làm đế vương nhất. Kết thân? Ngượng ngùng, suy nghĩ nhiều.
Ngạo khí của sĩ tộc trước nay đều là khắc vào trong xương cốt, năm đó Từ gia chướng mắt hoàng thất, hiện giờ Cố Huyền đồng dạng cũng chướng mắt thông gia là hoàng thất.
Cùng gia tộc khác cũng là thế gia nhất lưu liên hôn không tốt sao? Cố Huyền là gia gia ruột của Cố Hoài Chi, đương nhiên phải hướng về tôn tử nhà mình, giáo dưỡng của quý nữ thế gia tuyệt đối chọn không ra một tia tật xấu, ai biết giáo dưỡng của mấy vị công chúa trong hoàng thất như thế nào? Huống chi, đích công chúa mà Hoàng Hậu sinh ra đã sớm gả cho người khác, năm đó Nguyên Hi Đế cũng không coi trọng việc hậu trạch, hiện giờ công chúa còn chưa xuất giá đều là thiếp thất của Nguyên Hi Đế giáo dưỡng, đánh chết Cố Huyền cũng sẽ không đồng ý.
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Nguyên Hi Đế, trong lòng Cố Huyền mặc dù vô cùng bất mãn, nhưng cũng bận tâm mặt mũi của đế vương, chỉ nhàn nhạt nói: "Đại cữu huynh của thần sớm đã cùng thần thương nghị tốt, chờ Hoài Nhi khoa cử xong, sẽ thương nghị việc kết thân của hai nhà."
Nguyên Hi Đế bóp cổ tay, "Hải, vậy là trẫm mở miệng chậm, thế nhưng để Từ ái khanh đoạt trước. Hoài Nhi là thanh niên tài tuấn bực này, trẫm cũng rất muốn hắn trở thành con rể trẫm!"
Trong lòng Cố Huyền nói chính là bởi vì nhìn ra ngươi muốn tôn tử ta làm con rể ngươi nên ta mới không thể đồng ý! Mọi người cùng nhau xử lý công sự trên triều không tốt sao, làm gì một hai phải làm thân thích? Nếu nói rõ ra cũng quá xấu hổ.
Cũng may Nguyên Hi Đế cũng không tiếp tục nói đề tài này, trong lòng biết Cố Huyền sẽ không nhả ra để Cố Hoài Chi làm phò mã, chỉ có thể tiếc nuối làm Cố Huyền rời đi.
Sau khi Cố Huyền xuất cung, trực tiếp đi Từ phủ, đi thẳng vào vấn đề nhắc nhở Từ Đạo Hoành, "Ta nhớ rõ ngươi còn có mấy tôn tử chưa đính hôn phải không? Mau chóng định ra việc hôn nhân cho bọn nhỏ đi, vừa rồi bệ hạ còn hỏi ta việc hôn nhân của Hoài Nhi, muốn chiêu Hoài Nhi làm phò mã."
Từ Đạo Hoành đều sợ ngây người, "Hắn từ đâu ra dũng khí đề chuyện này? Hoài Nhi chính là đích trưởng tôn Cố thị, tương lai là gia chủ Cố thị, để hắn cưới công chúa? Thật là buộn cười! Đừng nói đích trưởng tôn, các tôn tử khác cũng không cho!"
"Nếu bệ hạ đã mở miệng hỏi ta, nói vậy cũng sẽ hỏi các ngươi, chính ngươi xử trí cho tốt. Tốt xấu cũng chừa cho bệ hạ chút thể diện, đừng đến lúc đó làm cho hắn xuống đài không được."
Từ Đạo Hoành phất phất tay, "Ta đã biết, hai ta đã nhận thức vài chục năm, ngươi còn không biết tính tình ta? Nhất định làm xinh xinh đẹp đẹp khiến hắn còn không lời nào để nói!"
Cố Huyền khẽ gật đầu, cũng không ở lâu, sau khi trở về lại lặng lẽ đem này tin tức báo cho các thế gia khác có quan hệ thông gia với Cố thị. Trong lúc nhất thời, các đại thế gia nghe tin lập tức hành động, âm thầm cân nhắc rốt cuộc nên chọn tức phụ như thế nào cho hài tử trong nhà. Dù sao không xui xẻo lấy công chúa là được.
Cố Hoài Chi còn ở Trúc Thương Đình cũng không biết hôn sự của hắn thế nhưng đã a công định ra.
Lúc này, đám người Cố Hoài Chi ăn ngon uống tốt chơi vui xong, cuối cùng tận hứng, sai người thu thập tốt, tính toán xuống núi hồi phủ.
Tác phẩm mà Cố Hoài Chi cùng Từ Huy hợp tác lúc trước đều có ấn ký riêng của hai người, làm những người khác nói chuyện say sưa hồi lâu.
Phạm Đình thấy Cố Hoài Chi sai người thu tác phảm lại, nhịn không được che miệng mà cười, "Nói đến cũng thật thú vị, thiện văn Cố thị cùng thiện thư Từ thị, lúc này thế nhưng điên đảo."
Mọi người suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, cũng cười ha ha.
Từ Thanh Y cười nhìn về phía Từ Huy, cố ý trêu ghẹo nói: "Đúng là vậy, không phải ta nói ngoa, lần này, thật đúng là Cố đại ca càng tốt hơn!"
Cố Hoài Chi tức khắc xua tay, khiêm tốn nói: "Từ biểu muội quá khen."
"Nàng đúng là chưa nói sai!" Từ Tích không biết lại từ nơi nào xông ra, cả người treo trên người Cố Hoài Chi, Cố Hoài Chi còn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn, cũng không biết gia hỏa này rốt cuộc uống bo nhiêu rượu.
Bất quá, tửu lượng Từ Tích không tồi, dưới tình huống này vẫn thanh tỉnh, còn giải thích cho Cố Hoài Chi: "Ngươi đừng xem thường nha đầu này, tuy rằng nàng tuổi nhỏ hơn ngươi một chút, kỳ thật thư pháp một đạo rất lợi hại. Luận thư pháp, thế hệ này của Từ thị, không ai tốt hơn nàng!"
Cố Hoài Chi hơi hơi kinh ngạc, trong lòng bội phục, mỉm cười nhìn Từ Thanh Y, nghiêm túc mà khen: "Biểu muội thật lợi hại!"
Từ Thanh Y thoải mái hào phóng nhìn Cố Hoài Chi, không chút nào e lệ trả lời: "Nhị ca ta đây là cố ý khen ta, sao Cố đại ca cũng khen theo? Lại bị các ngươi khen thêm vài câu, ta sẽ bay lên trời mất."
Mọi người tức khắc cười ha ha.
Phạm Đình ở một bên thấy thế, cắn môi, trong mắt lộ ra nôn nóng. Không ai so với nàng rõ ràng hơn, sau lần văn hội lúc này, Cố Từ hai nhà sẽ định việc hôn nhân, hiện tại là cơ hội cuối cùng của nàng. Chỉ hận trời cao làm nàng trở về quá muộn, cho nên dù nàng có muôn vàn thủ đoạn cũng thi triển không được, chỉ có thể ở hôm thử xem. Chỉ tiếc, xem tư thế hiện tại, Cố Hoài Chi vẫn càng có hảo cảm với Từ Thanh Y, hoàn toàn làm lơ nàng.
Tay giấu trong ống áo của Phạm Đình lặng lẽ nắm chặt, nhìn Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y trò chuyện thật vui vẻ trước mắt, chỉ cảm thấy chói mắt.
Thanh danh của nàng rõ ràng không thua Từ Thanh Y, tự nhận cũng không có địa phương nào không bằng Từ Thanh Y. Nhưng mà ông trời lại không công bằng