Chương 60 xuân phong đắc ý vó ngựa tật
Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì muốn vào cung nghe chiếu, Cố Hoài Chi còn đặc biệt chỉnh trang lại bản thân, tự mình cảm giác lại soái thêm một độ co mới, Cố Hoài Chi mới vừa lòng gật gật đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh ra cửa.
Trước cửa cung, Cố Hoài Chi lại gặp Từ Huy. Hai nhà sắp kết thân, tự nhiên Cố Hoài Chi sẽ đi cùng Từ Huy.
Đám người Lục Bình Chương tới sớm hơn, chẳng qua giống với lúc trước đợi ở cửa trường thi, hai bên ranh giới rõ ràng, cách một khoảng cách. Cố Hoài Chi hơi đảo qua, cũng chỉ thấy một người quen là Lục Bình Chương.
Từ Huy hơi đứng gần Cố Hoài Chi, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng nhìn sang bên thứ tọc, trong miệng lại giới thiệu cho Cố Hoài Chi, "Thấy học sinh áo lam đứng sau Lục Bình Chương không? Đó chính là Hạ Tung, tuổi cũng không lớn hơn chúng ta nhiều lắm, xem ra, bên trong nhà nghèo, cũng có nhân vật thiên tài."
Cố Hoài Chi nghe vậy, thoải mái hào phóng nhìn qua đi, muốn gặp nhân vật tàn nhẫn là Hạ Tung.
Đối phương ước chừng 24-25 tuổi, da màu tiểu mạch, nhìn rất khỏe mạnh, ngũ quan tuy không xuất sắc bằng Cố Hoài Chi cùng Từ Huy, nhưng cũng là soái ca. Lúc này Hạ Tung để tay sau người, bình tĩnh đứng phía sau Lục Bình Chương. Mặc dù bên người không ngừng có người truy phủng hắn, cũng không thấy trên mặt Hạ Tung xuất hiện một tia tự đắc.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Cố Hoài Chi, Hạ Tung hơi hơi nghiêng đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt đánh giá của Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi hơi hơi mỉm cười, không có chút ngượng ngùng khi bị bắt gặp, bình tĩnh gật đầu với Hạ Tung, trong ánh mắt phóng xuất hữu hảo.
Hạ Tung không khỏi sửng sốt, rồi sau đó cũng trở về Cố Hoài Chi một nụ cười đạm.
Từ Huy nhỏ giọng khen, "Khí độ hàm dưỡng bực này thật không giống người nhà nghèo."
Cố Hoài Chi nghiêng đầu nhìn hắn, "Học sinh nhà nghèo rất nhiều, có một bộ phận nhân tài xuất chúng cũng chẳng có gì lạ."
"Điều này cũng đúng, ngày sau như thế nào, vẫn là gặp trên quan trường mới biết được." Từ Huy gật đầu, lại đem đề tài chuyển đến trên người Cố Hoài Chi, "Ngươi cũng thế, đến lúc đó ngươi là Trạng Nguyên nếu còn không bằng Thám Hoa như ta, sợ là phải bị người cười nhạo cả đời."
"Ngũ ca quan tâm ta nên mới dùng ngôn ngữ khơi dậy ta sao?"
Vừa nghe Cố Hoài Chi lại chơi chiêu này, Từ Huy trực tiếp trợn mắt, vung tay áo quay đầu đi không hề để ý tới Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi cười thầm.
Không bao lâu, cửa cung màu đỏ thắm chậm rãi mở ra, đám người Cố Hoài Chi lại cẩn thận sửa sang lại dung nhan một phen, để tránh thất nghi nháo ra chê cười.
600 danh tiến sĩ xếp thành hàng đi theo nội thị đến Điện Thái Cực, dọc theo đường đi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của mọi người.
Cố Hoài Chi rất bình tĩnh, lúc trước hắn tham gia qua nhiều hoạt động, cũng có hàng trăm hàng ngàn tinh anh nhân sĩ tụ hội, tố chất tâm lý đã sớm được luyện ra. Huống chi, chờ lát nữa có quan viên trạm hai bên, một đống người là thân thích hắn, vị địa vị tôn quý nhất kia, cũng là từ nhỏ đã gặp qua, chỉ là nghe chiếu, không cần quá khẩn trương.
Tới Điện Thái Cực, Nguyên Hi Đế cùng các đại thần còn chưa ra, hai bên thị vệ bên hông treo đao, dáng người thẳng, khuôn mặt túc mục, ánh mắt tựa hồ còn lộ ra hung quang. Cố Hoài Chi đoán đám người hẳn là chân chính từng lên chiến trường gϊếŧ địch nhân, khí chất khác với binh lính chưa gặp qua quáu. Có lẽ Nguyên Hi Đế ra oai phủ đàu cho bọn hắn?
Đám người Cố Hoài Chi xếp hàng dựa theo thứ tự, mỗi hàng 20 người, chỉnh chỉnh tề tề mà đứng, tạo thành một phương trận hình chữ nhật, thoạt nhìn giống như đang huấn luyện quân sự.
Cố Hoài Chi là Trạng Nguyên, tự nhiên đứng hàng đầu. Xếp hạng phía trước cơ bản đều là tinh anh trong thế gia tử, khác không nói, dưỡng khí công phu là nhất lưu, càng là trường hợp lớn càng có thể ổn được. Hàng phía sau có một số học sinh nhà nghèo, tố chất tâm lý không quá tốt, đời này cũng chưa thấy qua trận trượng lớn như vậy, hơn nữa hai bên là các thị vệ đeo đao tuy rằng không ra tiếng lại có cảm giác tồn tại rất mạnh, lại khiến bọn họ tăng thêm áp lực không ít, người có tố chất tâm lý kém, lúc này bắp chân đã bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy.
Cố Hoài Chi tưởng rằng Nguyên Hi Đế sẽ sớm đi ra, lại không nghĩ đến, bọn họ đứng sắp được nửa canh giờ lại chưa trông thấy thân ảnh Nguyên Hi Đế.
Lúc này đúng là ngày hè nóng bức, thái dương dần lên cao, mọi người đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trong lòng cũng như bị lửa đốt.
Cố Hoài Chi cùng Từ Huy liếc nhau, đều đoán được ý tứ của Nguyên Hi Đế, hơi hơi mỉm cười, tiếp tục lão thần khắp nơi mà đứng tại chỗ bất động, duy trì thái độ siêu nhiên với ngoại vật, phảng phất bọn họ không phải bị đế vương lạnh nhạt, mà đang du sơn ngoạn thủy vậy.
Hạ Tung phản ứng cũng không chậm, thấy Cố Hoài Chi cùng Từ Huy bình tĩnh như vậy, Hạ Tung cũng căng lại biểu tình, đứng im tại chỗ, nhìn thẳng về phía trước, lưng càng thẳng tắp.
Mọi người ở hàng sau bắt đầu náo loạn dần, nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn có người lộ ra bất mãn, đã nghĩ kỹ mấy ngàn từ chờ Nguyên Hi Đế vừa ra sẽ can gián hắn một hồi, sao có thể khinh mạn sĩ phu như vậy?
Sau khi mọi người đứng gần một canh giờ, Nguyên Hi Đế rốt cuộc xuất hiện.
Cố Hoài Chi hơi hơi ngẩng đầu, cũng chỉ có thể thấy long bào màu vàng ở bậc thang cao cao phía trên, không xem rõ biểu tình Nguyên Hi Đế.
NHưng sau khi liếc qua, Cố Hoài Chi nháy mắt thấy được hình bóng quen thuộc đứng phía sau Nguyên Hi Đế, trong lòng càng bình tĩnh, hơi hơi rũ mắt, chờ nghe Nguyên Hi Đế chiếu lệnh.
Nguyên Hi Đế cũng không nói thêm lời vô nghĩa, khuyến khích mọi người một phen rồi bắt đầu làm quan viên Lễ Bộ đọc thánh chỉ.
Người thứ nhất bị điểm danh đương nhiên là Cố Hoài Chi, làm Cố Hoài Chi ý ngoại là thánh chỉ cũng chỉ chúc mừng hắn trúng Trạng Nguyên, vẫn chưa thụ quan.
Kế tiếp cũng như vậy, trừ bỏ một đỉnh giáp, những người khác liền chỉ nói ban tiến sĩ hoặc đồng tiến sĩ, cũng không đề cập đến bất luận chức quan nào.
Cố Hoài Chi sửng sốt, ý tứ của Phùng Khắc Kỷ, không phải nói