Chương 69 Sau hôn
Hai đời gộp lại, đây cũng là lần đầu tiên Cố Hoài Chi thành thân, đối phương còn là người Cố Hoài Chi vốn rất có hảo cảm - Từ Thanh Y. Hôn nhân trong lòng Cố Hoài Chi vẫn là tương đối thần thánh, đồng thời bởi vì đời trước đã tam quan định hình, cái nhìn đối với hôn nhân của Cố Hoài Chi có điểm mấu chốt hơn các sĩ phu hiện nay nhiều.
Cũng bởi như thế, sự chờ mong của Cố Hoài Chi đối với đối tượng kết hôn cũng tương đối cao. Nếu cưới về một cái giảo gia tinh, hưu thê chính là hố cả đời đối phương; chịu đựng lại là hố mình cả đời. Còn về nạp thiếp nhị phòng linh tinh, điểm mấu chốt đạo đức của Cố Hoài Chi cũng không cho phép hắn làm như vậy. Cho nên có thể gặp được Từ Thanh Y, đối với Cố Hoài Chi mà nói cũng là một loại kinh hỉ. Gia thế, dung mạo, tính tình đều hoàn mỹ dán sát yêu cầu của Cố Hoài Chi đối với thê tử, kia thật là một loại may mắn.
Cố Hoài Chi và Từ Thanh Y đều có hảo cảm với đối phương, cho nên cũng chờ mong sinh hoạt sau này hơn các cặp phu thê chỉ gặp nhau một hai lần trước khi thành thân.
Nhưng mà có đôi khi càng để ý càng dễ không được tự nhiên. Tỷ như hiện tại, nhìn Từ Thanh Y ngồi ngay ngắn ở trên giường hỉ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng chính mình, trong lòng Cố Hoài Chi cũng có chút ngượng ngùng, chỉ có thể tận lực không chế biểu tình, bình tĩnh ngồi bên người Từ Thanh Y hỏi nàng, "Mệt mỏi một ngày, nàng muốn ăn gì đó trước không?"
Từ Thanh Y khẩn trương nắm chặt khăn tay, đầu thoáng nghiêng nhìn Cố Hoài Chi, nhỏ giọng nói: "Ta vừa mới trộm ăn hai khối bánh vân phiến(1) lót bụng, hiện tại còn chưa đói bụng."
Cố Hoài Chi gật đầu, ánh mắt dừng trên mũ phượng trên đầu Từ Thanh Y, tiếp tục cười hỏi nàng, "Đội mũ phượng nặng như vậy suốt cả ngày, cổ nàng không mỏi sao?"
Biểu tình trên mặt Từ Thanh Y nháy mắt sinh động lên, vô tội lại mang theo một tia ủy khuất, đánh bạo lôi kéo tay áo Cố Hoài Chi làm nũng nói: "Quá mệt mỏi, ta cũng không dám động, hiện tại cổ còn mỏi."
Cố Hoài Chi vội vàng nói tiếp, "Vậy trước tiên để ta gỡ mũ phượng xuỗng giúp nàng đã."
Vừa nói, Cố Hoài Chi đã đứng dậy, động tác mềm nhẹ gỡ mũ phượng xuống giúp Từ Thanh Y, còn ước lượng, lại lần nữa cảm thán: "Cái này cũng phải mười cân( ~5kg) đi? Nàng cũng quá lợi hại, không lộ ra chút mỏi mệt nào."
Đặt mũ phượng đặt lên bàn trang điểm, sau khi trở về Cố Hoài Chi tự nhiên duỗi tay đè đè cổ Từ Thanh Y giúp nàng mát xa cổ thả lỏng cơ bắp.
Có lẽ bở thái độ của Cố Hoài Chi quá mức tự nhiên, Từ Thanh Y cũng không khẩn trương như lúc đầu tạm thời ném tam tòng tứ đức nghe đầy đầu lúc trước ra sau đầu, thẳng đến khi cổ bớt mỏi, Từ Thanh Y mới đột nhiên phản ứng lại, phát triển này hình như không quá thích hợp?
Nhưng mà Cố Hoài Chi nhanh hơn nàng một bước, nhàn nhã lấy quá rượu hợp cẩn đặt trong tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Nên uống rượu hợp cẩn, uống xong ta lại ấn cho nàng vài cái, bằng không ngày mai nàng sẽ càng không thoải mái."
Tuy rằng Từ Thanh Y cũng là thành thân lần đầu, nhưng luôn cảm thấy đêm động phòng nàng gặp phải hiện tại không quá giống với những người khác. Có điều thần thái cùng ngữ khí của Cố Hoài Chi quá mức tự nhiên, Từ Thanh Y còn có chút khẩn trương, cứ như vậy bị Cố Hoài Chi mang trật, theo bản năng tiếp nhận rượu hợp cẩn chén rượu phối hợp với động tác của Cố Hoài Chi, ngửa đầu uống rượu.
Cố Hoài Chi thuận thế ôm Từ Thanh Y, nhẹ nhàng ấn cổ cho nàng, rồi sau đó tay dần dần di xuống phía dưới, dán lỗ tai nàng chậm rãi nói: "Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong; Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng......"(2)
(2)Có người đẹp, gặp rồi không quên; một ngày không gặp, nhớ như điên cuồng.( Tư Mã Lương Như hát " Phượng Cầu Hoàng" cho Trác Văn Quân)
Phượng cầu hoàng triền miên lưu luyến, trong phòng nến hỉ long phượng lay động càng lúc càng thấp, vang lên theo là tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tim đập. Mãi sau nửa đêm, hai người mới đi ngủ.
Trong lòng Từ Thanh Y nhớ buổi sáng ngày mai phải thỉnh an trưởng bối, cũng không dám ngủ sâu. Cố Hoài Chi chỉ có thể an ủi nàng, "Yên tâm đi, ta đã sớm phân phó người vào cuối giờ Dần sẽ đánh thức chúng ta. Tổ phụ cùng mọi người trong nhà đều rất ôn hòa dù chúng ta qua muộn một chút cũng không sao."
Trong lòng Từ Thanh Y vẫn hơi thấp thỏm, Cố Hoài Chi duỗi tay ôm người vào trong ngực, dỗ nàng ngủ như dỗ tiểu hài tử.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Từ Thanh Y đã tỉnh lại, cố nén không khoẻ ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng xuống giường đi đến chiếc bàn có châm nến long phượng. Nến hỉ bên trái đã sắp cháy hết, bên phải còn sót lại một đoạn nhỏ, Từ Thanh Y thấy thế cầm lấy cây quạt phẩy nhẹ, hai ngọn nến đồng thời tắt.
Cố Hoài Chi vừa vặn thấy một màn này, không khỏi cười nhẹ. Nghe nói nến hỉ long phượng một trái một phải phân biệt đại biểu cho hai bên nam nữ, bên nào cháy hết trước đại biểu bên đó sẽ rời đi trước, đồng thời cháy hết ý nghĩa là phu thê hai người sẽ đồng sinh cộng tử, hạnh phúc cả đời.
Tuy rằng Cố Hoài Chi không tin mấy chuyện này, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Từ Thanh Y cũng có vài phần đáng yêu.
Nghe được động tĩnh trong phòng, tỳ nữ gác đêm nhẹ giọng hỏi một câu, được đến phân phó của Cố Hoài Chi mới bưng quần áo tiến vào. Cố Hoài Chi không quen bị người hầu hạ mặc quần áo, tất cả đều là tự mình động thủ. Từ Thanh Y yên lặng quan sát một phen, phát hiện Cố Hoài Chi không để ý đến mấy tỳ nữ này, khóe miệng không khắc chế được mà cong lên.
Cố Hoài Chi lại hiểu lầm ý nàng, cẩn thận suy nghĩ mấy sự tích ân ái của phu thê, khi Từ Thanh Y trang điểm quyết đoán tiến lên, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta chưa vẽ mi cho người khác bao giờ, nếu là vẽ không tốt, nàng cũng đừng giận ta."
Tỳ nữ trong phòng che miệng cười, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Cố Hoài Chi cầm ốc đại(3), nhìn lông mày thon dài của Từ Thanh Y, hơi có chút không biết phải làm sao.
(3) dụng cụ kẻ mày thời xưa
Từ Thanh Y rơi vào trong ngượng ngùng, lại thấy