Chương 7 Ven đường chứng kiến
Cố Huyền từ quan dứt khoát lưu loát như vậy khiến hoàng đế thực sững sờ. Rốt cuộc hoàng đế cũng không muốn xào Cố Huyền, vuốt lương tâm mà nói, Cố Huyền làm Thừa Tướng thật không kém. Ngoài trừ có đôi khi đặc biệt thích bác bỏ ý kiến của hắn nhưng trên chính sự lại không hàm hồ, trên dưới triều dã đều bị hắn quản dễ bảo.
Hoàng đế cũng chỉ dựa theo kịch bản trước kia chơi chút thủ đoạn nhỏ, trước định ra một cái mục tiêu lớn, chờ Cố Huyền đến mặc cả với hắn. Sau đó hai bên ngươi tới ta đi cò kè mặc cả một đợt, cuối cùng không phong tước choLý Cát cũng không so đo tội lỗi của hắn, cho hắn một cái đại táng phong cảnh chút là được.
Ai biết Cố Huyền không theo kịch bản mà hoàng đế biên soạn ra? Chuyện này không phải khiến hoàng đế rơi vào tình huống khó xử sao?
Hiện tại tình hình là hoàng đế bê ra một cây thang tự mình trèo lên đầu tường, chờ Cố Huyền khuyên hắn xuống. Kết quả Cố Huyền không thèm chơi nữa, dọn luôn cây thang đi, để lại hoàng đế ngồi xổm trên đầu tường run bần bật, muốn xong, xuống không được.
Cố Huyền cũng quá xấu, treo ấn Tướng đặc biệt cao, phía dưới còn buộc một chuỗi tua màu đỏ thắm, phóng nhãn nhìn lại cực kỳ bắt mắt, hoàng đế muốn áp tin tức này xuống cũng không được. Chân trước Cố Huyền vừa mới ra khỏi cửa cung, chân sau tin tức hắn từ quan đã truyền khắp tiền triều hậu cung.
Quan viên ủng hộ Cố Huyền vô cùng đau đớn, một mặt khen ngợi Thừa Tướng phẩm tính cao khiết không sợ cường quyền, một mặt phỉ nhổ hoàng đế không biết phân biệt trung - gian, lại mắng to Thừa Ân Công chỉ biết mị thượng mưu tư. Người làm công tác văn hoá mắng người mới tàn nhẫn, một chữ thô tục cũng không có đều có thể mắng đối phương thương tích đầy mình, hận không thể lập tức qua đời. Cho dù là Lâm gia xưa nay đối đầu với Cố gia, lúc này cũng kiên định đứng phía sau Cố Huyền: Mọi người có mâu thuẫn ngầm véo phiên thiên đều được, nhưng tôn nghiêm của sĩ phu không dung khinh nhờn!
Ngoại thích vốn làm thanh lưu chướng mắt, cho rằng bọn họ là dựa vào quan hệ cạp váy mà thượng vị. Đương nhiên, nếu ngoại thích là sĩ tộc thì lại không giống nhau, lúc này phải gọi là dệt hoa trên gấm. Điều này phải khen nguyên phối của tiên hoàng – Lâm Hoàng Hậu một đợt, tiên hoàng vốn muốn đưa cho Lâm gia tước vị Thừa Ân Hầu, nhưng người ta cảm thấy tước vị này không đủ "Thanh chính", vì thế nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt.
Đối lập lên, Lý gia quá khó coi, chẳng sợ chỉ bị ghét sáu phần cũng biến thành mười phần căm ghét.
Cộng thêm hiện tại Cố Huyền giận dữ từ quan, những người khác cũng không biết đây là chuyện Cố Huyền sớm tính toán. Sự thật hiện ra trước mắt bọn họ là: Một vị trí Thừa Tướng cũng không đủ làm hoàng đế thận trọng suy xét, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Thừa Tướng đại biểu sĩ phu, tương đương với trong lòng hoàng thượng, sĩ phu không bằng ngoại thích lên không được mặt bàn.
Này mẹ nó ai có thể nhẫn?
Thái Hậu nghe xong tin tức này còn thật vui vẻ, lôi kéo tay hoàng đế cười nói: "Cố Thừa Tướng từ quan, hiện tại xem ai còn dám cản ngươi? Thật là quá tốt!"
Tốt cái rắm! Hoàng đế suýt nữa thì chửi thề, tuy hắn vô năng lỗ tai mềm nhưng cũng không phải thật sự thiểu năng trí tuệ, vẫn có logic cơ bản, vò đầu buồn bực nói: "Sự tình nào có đơn giản như mẫu hậu nghĩ? Thừa Tướng từ quan, càng không thể truy phong biểu đệ. Không những không thể truy phong, sợ là còn muốn hỏi tội hắn. Đừng nói tới việc cho hắn một cái tước vị, ngay cả đại táng phong cảnh cũng đừng nghĩ!"
"Tại sao lại như vậy?" Thái Hậu sợ tới mức không thèm giả bệnh nữa, lăn long lóc ngồi dậy, "Hoàng nhi quý là thiên tử, vì sao còn muốn xem sắc mặt của thần tử?"
Hoàng đế táo bạo: "Trẫm là thiên tử không sai, nhưng cũng không thể quá mức muốn làm gì thì làm. Thiên tử cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ, lời này cũng không phải tùy tiện nói. Chờ xem, sĩ tộc đánh trả lập tức sắp tới rồi!"
Thời điểm hoàng đế không phạm xuẩn, chỉ số thông minh vẫn tại tuyến. Không ra hắn sở liệu, đại thần phản kích tới vừa nhanh vừa mạnh.
Đầu này Cố Huyền vừa mới tiến Cố phủ, đầu kia sổ con buộc tội Thừa Ân Công đã chất đầy Ngự Thư Phòng. Bọn quan viên chọn dùng chủ ý lần trước Cố Hoài Chi ra, bởi vì tâm thái quá mức nổ mạnh còn tới một bản thăng cấp, ngay cả công phu mặt mũi cũng không thèm làm, đi lên trực tiếp mắng to Thừa Ân Công, nói hắn trời sinh tính ti tiện, dạy con vô phương, chiều ra thứ hỗn trướng vô pháp vô thiên, chẳng những hại khổ bá tánh, còn làm Thái Hậu bị tội theo. Kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa bực này, vốn nên làm cả nhà hắn cút đi đừng tiếp tục ô uế mắt người nhưng suy xét đến Thái Hậu đang bệnh nặng, nếu Thái Hậu ưu tư sẽ tăng thêm bệnh tình nên thỉnh bệ hạ làm người của phủ Thừa Ân Công tiến đến hầu bệnh, Thái Hậu còn không khỏe thì tước tước vị, nghiêm trị, nếu có chuyển biến tốt đẹp, có thể giảm bớt một bậc, hàng tước!
Lại có ngự sử buộc tội Thừa Ân Công lấy quyền mưu tư ăn hối lộ trái pháp luật.
Dù sao phủ Thừa Ân Công đừng nghĩ qua ngày lành.
Trên triều đình tức khắc náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Lúc này Cố Hoài Chi đang ngồi xổm bên người Cố Huyền, nhìn Cố Huyền thập phần cảm động sau đó cự tuyệt khẩu dụ của hoàng đế làm hắn tiếp tục làm Thừa Tướng, cười tủm tỉm ở nhà xem chuyện cười của hoàng đế.
Bị hoàng đế ghê tởm nhiều năm như vậy, hiện tại xem như ra một ngụm ác khí.
Cố Hoài Chi tò mò, "A công, ai sẽ là người tiếp nhận chức vụ Thừa Tướng?"
Vị trí Thừa Tướng này không phải ai cũng có thể ngồi. Chỉ số thông minh không đủ, chính trị tu dưỡng không được, thủ đoạn không đủ khéo đưa đẩy, toàn bộ không có tư cách.
Cố Huyền đầu tiên liền bài trừ thông gia kia của mình, còn có tâm tư cùng Cố Hoài Chi nói giỡn, "Khẳng định không phải là ông ngoại ngươi, theo tính tình của hắn, nếu làm Thừa Tướng, vị trên long ỷ kia phải bị phiền đến thắt cổ. Lâm Đình Uy thật ra có thể tranh thử nhưng hiện tại hắn nhảy đến quá cao, muốn mượn cơ hội này lung lạc thanh lưu, bệ hạ bị buộc không thoải mái, tất nhiên sẽ không muốn dùng hắn. Khả năng lớn nhất, hẳn là Ngự Sử Đại Phu Từ Quý Lăng."
"Họ Từ? Đây là người nhà mẹ đẻ a bà sao?"
" Chỉ là cùng họ thôi, Từ Quý Lăng không phải sĩ tộc." Cố Huyền lắc đầu, cực kỳ tán thưởng Từ Quý Lăng, "Người này tuy xuất thân nhà nghèo, lại thục đọc kinh sử tử tập, là đại nho, phẩm tính cao khiết, ẩn cư núi rừng, là một đại danh sĩ. Năm đó tiên hoàng hao hết tâm tư mới có thể thỉnh hắn rời núi, chỉ tiếc vào triều không được bao lâu thì tiên hoàng đã hoăng thệ, hắn lại bị liên lụy tiến vào việc tranh trữ quân, tuy rằng vô tội, nhưng cũng khiến trong lòng bệ hạ không thoải mái, cứ vậy bị bệ hạ vắng vẻ."
Cố Hoài Chi thích nhất nghe triều đình bí sự, dù sao nếu không bất ngờ gì xảy ra, về sau hắn khẳng định cũng muốn lăn lộn quan trường, đương nhiên muốn làm bài tập trước, có một vị tổ phụ làm Thừa Tướng ở, các loại loanh quanh lòng vòng đều có thể sờ đến rõ ràng.
Cố Huyền cũng cố ý bồi dưỡng độ mẫn cảm chính trị cho Cố Hoài Chi. Lại nói tiếp, thứ đồ này cũng quá huyền học, giống như đời sau nhân dân quần chúng xem Bản Tin Thời Sự, người thường đơn thuần xem tin tức, ngộ tính cao hơn có thể lĩnh hội ra thâm ý trong đó, còn có thể ngộ ra một bộ hình thức giải đọc từ ngữ, lại thiên tài hơn một chút, thậm chí có thể phỏng đoán xu hướng đại thế trong và ngoài nước. Thật sự là trong mắt một ngàn cá nhân có một ngàn loại giải đọc, phảng phất không phải xem cùng một tin tức. Kỳ thật loại đồ vật này cũng có thể bồi dưỡng ra, chẳng sợ hiện tại Cố Hoài Chi vẫn là tiểu đậu đinh, Cố Huyền cũng không tùy tiện nói qua loa lấy lệ hắn, ngược lại cẩn thận giải thích nguyên do trong đó cho Cố Hoài Chi, hạ quyết tâm dạy dỗ Cố Hoài Chi lời nói và việc làm đều mẫu mực, tranh thủ vì Cố thị bồi dưỡng ra vị Thừa Tướng tiếp theo.
Cố Hoài Chi thế mới biết, Hưng Triều kiến quốc còn không đến 50 năm, hiện tại ngồi trên long ỷ đã là đời đế vương thứ ba. Năm đó Thái Tổ khai quốc, khởi binh phản tiền triều, đăng cơ không đến mười năm liền treo. Tiên đế tốt hơn một chút, tại vị 24 năm, nề hà vừa mới bắt đầu còn tính đáng tin cậy, phía sau bắt đầu biến thành bại gia tử. Rồi sau đó đương kim thượng vị, tiếp tục thường thường làm mấy hành động ngu xuẩn động kinh, làm triều thần tâm tắc vô cùng.
Đến nỗi cũ oán giữa đương kim và Từ Quý Lăng, ở chỗ lúc trước khi Từ Quý Lăng mới vừa mới vào triều còn chưa hiểu rõ hắc ám nơi quan trường, bị người hố một phen, mắng người sủng thiếp diệt thê, nói hắn đích thứ chẳng phân biệt, sủng tì sinh con mà tiện con vợ cả, tổn hại lễ pháp, mỗi người thóa mạ.
Lời này vốn dĩ cũng không mắng sai, chỉ là bị đương kim lúc vẫn còn là hoàng tử nghe được. Này liền có điểm xấu hổ, bởi vì nghiêm khắc nói đến, đương kim cũng là tì sinh con.
Hiện giờ Thái Hậu, thời trẻ chính là cung nữ chải đầu của Lâm Hoàng Hậu. Bởi vì tư sắc tốt nên được tiên hoàng nhìn trúng, sủng hạnh, lại may mắn sinh hạ hoàng tử, sau đó như có bug đi tới hiện