Chương 75 đâm thủng
Cố Hoài Chi nhạy bén mà ý thức được chuyện tân khoa tiến sĩ bốn phía xâm lấn thổ địa mà tiểu thái giám nói này đã trở thành một quả bom lớn, một khi bậc lửa, dưới bạo nộ, khả năng Nguyên Hi Đế sẽ khiến mọi người minh bạch một chút cái gì gọi là cơn giận của thiên tử.
Vì thế, Cố Hoài Chi trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nhắc nhở tiểu thái giám, "Sau này tốt nhất đừng nhắc chuyện này với người khác."
Nếu để người có lợi trong chuyện này biết tiểu thái giám trộm tố cáo chuyện này với Cố Hoài Chi thì dù bọn họ không làm gì được Cố Hoài Chi chẳng lẽ lại không đối phó được một cái tiểu thái giám như vậy sao? Dù sao hoạn quan vốn mang tiếng xấu, bị người khinh bỉ, gϊếŧ một tên thái giám không có người chống lưng cũng không có gì khó khăn.
Tiểu thái giám hoạt bát nhưng không ngốc, lập tức minh bạch ý của Cố Hoài Chi, nháy mắt trắng mặt, lập tức tái mặt, thắt lưng cúi thấp hơn, vẻ mặt càng thêm cung kính, hạ giọng nói: "Đa tạ đại nhân đề điểm." Trong lòng lại nói vị đại nhân này quả nhiên thiện tâm giống như đồn đãi.
Cố Hoài Chi không nhiều lời nữa, trong đầu lại điên cuồng tự hỏi, muốn xử lý chuyện này như thế nào. Hỗ trợ che giấu khẳng định không được, bá tánh vô tội nhường nào, vừa mới vừa kết thúc sau bao ngày sợ hãi, rốt cuộc nhìn thấy một chút hy vọng lại bị đánh xuống đáy cốc. Triều đình mở khoa cử thủ sĩ là vì cho con cháu nhà nghèo một cơ hội thăng quan tiến chức, mà không phải để con cháu nhà nghèo sau khi đắc thế đi ức hiếp bá tánh.
Thứ này không cả xứng làm người chứ nói gì đến làm quan?
Đương nhiên, cũng có người bị người nhà liên lụy, tội danh có thể sẽ nhẹ hơn chút nhưng Nho gia luôn tôn trọng tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ, ngay cả việc gia đình cũng không quản được, còn nói gì đến trị quốc bình thiên hạ? Cũng không thể thoát khỏi tội trị gia không nghiêm.
Đối với loại người này, Cố Hoài Chi vẫn cảm thấy có chút đồng tình. Lấy một ví dụng không thỏa đáng, chuyện này khá giống với phượng hoàng nam bị chế nhạo trên Internet đời sau, dưới sự trợ giúp của bảy đời cô, tám đời dì thậm chí là người dân toàn thôn thi đậu đại học nhảy ra khỏi nông thôn, tìm một phần công tác có thể diện. Kế tiếp các thân nhân trong nhà xảy ra chuyện gì, có thể không giúp sao? Trên tình lý, cần thiết giúp, không có vấn đề gì. Vấn đề là nếu ngươi độc thân thì không sao, lúc trước xác thật nhận ân huệ của người, hiện tại nên báo đáp ân nhân là đương nhiên nhưng nếu đào rỗng một nhà thê tử cùng nhạc phụ để báo ân thì đúng là không thể nào nói nổi. Huống chi, xưa nay thổ địa đều là tính mạng của nông dân, chiếm đoạt ruộng đất của người khác còn đuổi người ta tương đương với gϊếŧ người, tính chất càng ác liệt. Không nói đến chuyện tiền thuế bị thất thoát, nghĩ đến có thể xảy ra án mạng, Cố Hoài Chi không khả năng mặc kệ.
Nhưng cáo trạng cũng cần kỹ thuật. Nguyên Hi Đế đã chịu đựng áp lực thật lớn từ thế gia để mở khoa cử, trước mắt còn chưa ra chiến tích lại nháo ra tai tiếng trước, Cố Hoài Chi không cần nghĩ cũng biết Nguyên Hi Đế sẽ bạo nộ như thế nào. Khuyên nhủ đế vương cũng yêu cầu bản lĩnh, thiên thời địa lợi nhân hoà đều không thể thiếu. Nhìn các ngự sử có vận khí khác nhau ở Ngự Sử Đài là biết khuyên nhủ hoàng đế là chuyện huyền học cỡ nào. Có người tranh luận với hoàng đế bị kéo ra ngoài chém, cũng có vừa vặn gặp phải thời điểm hoàng đế cảm thấy muốn xoát một đợt thanh danh khiêm tốn nạp gián, sau đó hoàng đế vừa nhìn thấy, ai, vị này không tồi, thoạt nhìn rất thuận mắt vì thế mà danh lợi song thu.
Lấy thân phận địa vị của Cố Hoài Chi cũng không cần lo lắng bị hoàng đế kéo ra ngoài chém, nhưng không có điều tra thì không có quyền lên tiếng, hiện tại Cố Hoài Chi còn chưa có chứng cứ, không thể cáo trạng với Nguyên Hi Đế, dù sao cũng phải có được nhân chứng vật chứng mới có thể tìm cơ hội vạch trần việc này với Nguyên Hi Đế.
Bởi vì trong lòng có chuyện nên Cố Hoài Chi cũng mất đi tâm trạng thoải mái ban đầu. Vừa vặn trong biệt viện này cũng có nhân thủ mà Cố thị xếp vào, vẫn là nhân tài phụ trách tình báo. Cố Hoài Chi cũng thuận thế lấy cớ sai người hầu ra ám hiệu để bọn họ đi tra việc tân khoa sĩ tử gồm thâu thổ địa.
Tâm tình Nguyên Hi Đế không tồi, gần đây mọi chuyện đều bắt đầu đi vào quỹ đạo, ông trời cũng rất cho tân hoàng đế như hắn mặt mũi, vụ thu cũng đang đến gần, hầu hết tấu chương của các quận, huyện đều nói năm nay lương thực rất tốt, nếu không có ngoài ý muốn gì xảy ra thì có thể nghênh đón một năm được mùa.
Lương thực mới là căn bản của một quốc gia lấy nông cày là chủ, có lương thực, bá tánh cũng an lòng, triều đình cũng có thuế để xử lý các loại sự vụ. Lại thêm Phúc Vương truyền đến tin chiến thắng, cũng không có gì lạ khi Nguyên Hi Đế vui mừng như thế.
Trong tiệc tối, Cố Hoài Chi nhìn Nguyên Hi Đế vẻ mặt không hào đầy vui vẻ lại nghĩ đến chuyện gồm thâu thổ địa, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Cố Huyền đã nhận ra Cố Hoài Chi cảm xúc dao động, giống như vô tình nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia nghi vấn.
Cố Hoài Chi hơi mỉm cười, nhìn Cố Huyền ý bảo lát nửa trở về lại nói. Hai tổ tôn đã sớm ăn ý vô cùng, cũng không ai chú ý chuyện hai người trao đổi ánh mắt trong khoảnh khắc này.
Chờ sau khi yến hội tan, Cố Hoài Chi đỡ Cố Huyền về sân, bảo nội thị lui xuống tự mình hầu hạ Cố Huyền rửa mặt, xác định xung quanh an toàn mới đến bên tai Cố Huyền nhỏ giọng nói cho Cố Huyền chuyện này.
Cố Huyền không chút nào ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói: "Người nghèo chợt phú dễ dàng khinh cuồng, nhà nghèo một sớm nhập sĩ, bốn phía ôm tài cũng không kỳ quái."
Dứt lời, Cố Huyền lại cười nhạt một tiếng, "Xưa nay nhà nghèo vẫn luôn ghen ghét sĩ tộc một tay che trời, ức hiếp bọn họ, hiện giờ bọn họ còn chưa đắc thế, chỉ mới trở