Chương 79: thắng tuyệt đối
Những người ở chính sự đường này đều là cáo già, thấy Phùng Khắc Kỷ ăn mệt trong tay Cố Hoài Chi, đánh giá của những người khác đối với Cố Hoài Chi lại cao hơn một bậc. Bình thường bọn họ tiếp xúc với Cố Hoài Chi chỉ có một cấn tượng chung, xuất thân cao, lớn lên tuấn, có tài hoa, còn là Trạng Nguyên đầu tiên khi mở khoa cử, điển hình là đại biểu của thế gia tử ưu tú.
Nói thật, hình tượng thế gia tử thế này, có thể tìm ra không ít người phù hợp điều kiện thế này từ các đại thế gia. Cho nên chẳng sợ lúc trước thanh danh của Cố Hoài Chi có vang đến đâu, ở trong mắt những đại lão chân chính này, cũng vẫn quá tuổi trẻ, không có địa phương đặc biệt nổi bật. Nói cách khác, ấn tượng của bọn họ đối với Cố Hoài Chi cũng không khắc sâu.
Thẳng đến hôm nay, Cố Hoài Chi dùng vài câu đã hóa giải được hố mà Nguyên Hi Đế đào cho hắn, lại nhẹ nhàng đẩy lui Phùng Khắc Kỷ, lúc này mới làm các đại lão này chân chính bắt đầu coi trọng Cố Hoài Chi.
Coi trọng mới tốt, Cố Hoài Chi chịu chú ý càng nhiều thì cơ hội chứng minh thực lực cũng càng nhiều. Nguy hiểm cùng kỳ ngộ vĩnh viễn đều tồn tại cùng nhau, chỉ cần Cố Hoài Chi lại biểu hiện nhiều vài lần, về sau nếu Nguyên Hi Đế muốn đề bạt hắn, những đại lão này cũng không có gì để nói.
Người có năng lực đi đến nơi nào cũng có thể dựa vào bản lĩnh mà trở lên nổi bật. Cố Hoài Chi và các sĩ tử đợt này, có cùng khởi điểm là khoa cử nhưng đã bắt đầu dần kéo ra chênh lệch.
Thiết tưởng của Nguyên Hi Đế đối với tài nguyên giáo dục là xây dựng Quốc Tử Giám cùng Thái Học trong Kinh, xây dựng Châu Học ở các Châu, Phủ Học ở các Phủ, Huyện Học ở các Huyện, cấp bậc thấp nhất là Tường Học(1), cùng loại với tiểu học hương trấn đời sau, kỳ thật chính là dùng để vỡ lòng cho hài đồng.
(1)Tường Học: chỉ trường học địa phương thời xưa(không phải do mình gõ thiếu chữ đâu)
Không có biện pháp, trước mắt giao thông không tiện, nếu hài đồng trong thôn trấn muốn đọc sách cũng chỉ có thể xem phụ cận có người biết chữ hay không, cũng không câu nệ đối phương có học thức như thế nào, chỉ cần có thể dạy hài đồng biết mấy chữ là được. Nói cách khác, hài tử còn nhỏ như vậy, cha mẹ nhà ai sẽ yên tâm để bọn họ lên huyện cầu học chứ?
Đây là nguyên nhân cơ bản mà con cháu nhà nghèo khó xuất hiện nhân tài. Có thể nói, hiện tại có thể đọc sách bái sư, thì điều kiện của gia đình cũng sẽ rất khá giả. Mục đích Nguyên Hi Đế xây dựng Tường Học ở thôn trấn là muốn cho con cháu nhà nghèo một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Cố Hoài Chi đương nhiên giơ hai tay tán thành, nếu không hắn cũng sẽ không kéo sĩ tử nhà nghèo lúc trước ra, đề nghị sung quân bọn họ đến nông thôn làm phu tử.
Hiện tại xem ra đây cũng có thể xem như một cách loại đẹp cả đôi đàng.
Đương nhiên, xét thấy nhân tài thiếu, Nguyên Hi Đế cũng không có khả năng lập tức xây dựng Tường Học ở mỗi thôn trấn, chỉ là căn cứ vào số lượng dân cư mà các nơi đăng báo, lựa chọn một vài khu vực có nhân số nhiều nhất xây dựng Tường Học trước, nếu có hiệu quả rõ ràng sẽ chọn ra một nhóm sĩ từ khoa cử đi Tường Học làm phu tử, ba năm khảo hạch một lần, người ưu tú có thể trực tiếp thăng lên quan ngũ phẩm.
Đừng xem thường chức quan ngũ phẩm này, Cố Hoài Chi mở một đường máu đoạt được Trạng Nguyên từ đông đảo thiên tài mới chỉ được phong chức quan lục phẩm. Để tấn chức ở quan trường cũng rất phức tạp, rất nhiều sĩ tử nhà nghèo khả năng cả đời cũng không thể bước thêm một bước nữa. Trước mắt có cơ hội đi Tường Học dạy học này, ba năm đổi một lấy một chức quan cao hơn hai, ba cấp, tính thế nào cũng là bọn họ kiếm lời.
Đương nhiên, thế gia cũng không ý kiến gì với đề nghị này. Dù sao đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không có khả năng bỏ xuống kiêu ngạo chạy xuống dưới dạy học tiện dân hương dã. Hiện tại có người chủ động ôm lấy chuyện này, thế gia cũng chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Cố Hoài Chi cảm thấy ý tưởng này của Nguyên Hi Đế rất vượt thời đại, đây còn không phải giáo viên tình nguyện sao? Đổi thành nhân viên công vụ, đại khái chính là có lý lịch chủ động đi Tây Tạng hỗ trợ, là một công cụ sắc bén để kiếm thêm điểm.
Nguyên Hi Đế nghe thấy cảm khái của Cố Hoài Chi, nhịn không được trêu chọc nói: "Nếu ngươi cảm thấy ý tưởng này của trẫm không tồi, không bằng cũng đi Tường Học làm phu tử thử xem? Trạng Nguyên lang tự mình giảng bài, e rằng ngạch cửa Tường Học phải bị đạp vỡ!"
Lời này giống như mình là cô nương chưa gả bị bà mối đạp vỡ ngạch cửa vậy? Cố Hoài Chi âm thầm phun tào trình độ văn hóa của Nguyên Hi Đế một phen, trên mặt lại rất thành khẩn mà mở miệng nói: "Thần cũng muốn đi, nhưng thê tử thần có thai trong người, đây là đứa bé đầu tiên củ thần, nếu không tận mắt nhìn thấy nó sinh ra, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối. Làm phu tử thì khi nào cũng có thể đi, nhưng bỏ lỡ lúc hài tử sinh ra lại là tiếc nuối cả đời."
Đánh chết Nguyên Hi Đế cũng không thể nghĩ đến Cố Hoài Chi sẽ tìm lý do như vậy để cự tuyệt đi Tường Học. Nguyên Hi Đế nghe đã cảm thấy răng đau, một lời khó nói hết nhìn Cố Hoài Chi, gian nan nói: "Nếu ái khanh không muốn đi thì nói thẳng là được, không cần ...... Nhi nữ tình trường như vậy."
Động cái là treo thê nhi bên miệng, tư thái như tiểu nữ nhi, khí khái nam tử của ngươi đâu? Đại quê mùa như Nguyên Hi Đế tỏ vẻ không thể lý giải tư duy này của Cố Hoài Chi.
Trăm triệu không nghĩ tới, Cố Hoài Chi còn có thể biểu hiện càng buồn nôn, nghiêm trang mà trả lời: "Hồi bệ hạ, đây đều là lời từ đáy lòng của thần."
Được rồi, ngươi thắng. Nguyên Hi Đế bại lui, không trêu chọc Cố Hoài Chi nữa, sợ Cố Hoài Chi vừa mở miệng lại cho hắn ăn cẩu lương.
Nguyên Hi Đế có cả một hậu cung chú định không thể lý giải hành vi buồn nôn của Cố Hoài Chi với thê tử, nhưng cẩn thận hồi tưởng biểu tình của Cố Hoài Chi khi nói những lời này, Nguyên Hi Đế lại cảm thấy dường nhi mình đã bỏ lỡ một ít tình cảm tốt đẹp, nhịn không được đi đến tẩm cung của Hoàng Hậu, cẩn thận đánh giá Hoàng Hậu hồi lâu mới thở dài nói: "Ngươi và ta làm phu thê nhiều năm, ngươi ở bên ta chịu không ít đau khổ, bất tri bất giác, đã qua hơn nửa đời người."
Hoàng Hậu cũng cảm khái vạn ngàn, tuy Nguyên Hi Đế tôn trọng nàng, nhưng hậu cung lại không ngừng thêm người, rốt cuộc cảm tình đã không bằng lúc trước. Cũng may địa vị Thái Tử củng cố, Hoàng Hậu cũng không cần đi tranh đoạt sủng ái của Nguyên Hi Đế, có nhi tử là Thái Tử cùng Phúc Vương, Hoàng Hậu đã có thể đứng thực thẳng. Nhưng như vậy cũng không đại biểu Hoàng Hậu không chơ mong Nguyên Hi Đế quan tâm, nghe thấy cảm khái xuất phát từ đáy lòng của Nguyên Hi Đế, Hoàng Hậu không khỏi cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, lúc trước thiếp gả cho bệ hạ, sao có thể nghĩ đến mình sẽ mẫu nghi thiên hạ? Bệ hạ nói thiếp thân đi theo ngài chịu khổ là nói quá lời. Loại khổ này, biết bao nhiêu người muốn chịu cũng không có cơ hội kìa!"
Nguyên Hi Đế cười ha ha, thuận miệng phun tào Cố Hoài Chi với Hoàng Hậu, còn tìm kiếm đồng cảm từ Hoàng Hậu, "Tử Đồng ngươi nói xem Cố Hoài Chi này có phải quá mức nhi nữ tình trường hay không?"
Hoàng Hậu lại có bất đồng ý kiến, nhẹ giọng nói những gian gian và thống khổ lúc trước khi mình mang thai, lại cảm thán nói: "Bệ hạ nói hắn sa vào nhi nữ tình trường, lại không biết trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt ngào thì sao. Đối với chuyện nhà, chỉ cần không chậm trễ đại sự, chúng ta chúc phúc vài câu là được."
"Ai nói không chậm trễ đại sự? Hắn dùng chuyện này làm cớ không đi Tường Học, chẳng lẽ không xem như chậm trễ đại sự?"
"Bệ hạ thật sự muốn phóng Cố Hoài Chi xuống Tường Học làm phu tử sao?" Làm phu thê nhiều năm, Hoàng Hậu đã sớm xem thấu dụng ý của Nguyên Hi Đế, nhẹ giọng cười nói, "Bệ hạ cũng chỉ muốn trêu chọc hắn vài câu thôi, lại oán giận làm gì? Nếu thê tử hắn có thai, thiếp thân thưởng vài món đồ vật xuống, thể hiện sự coi trọng của bệ hạ đối với hắn, như thế nào?"
Nguyên Hi Đế hừ lạnh một tiếng, "Đúng là để hắn được lợi."
Hoàng Hậu bật cười, người ta bảo càng lớn tuổi thì càng giống trẻ con, Nguyên Hi Đế lớn tuổi nên lộ chút không nói lý của hài đồng. Có điều, nàng cũng không dám chậm trễ, đừng nhìn ngoài miệng Nguyên Hi Đế ghét bỏ Cố Hoài Chi, nhưng Hoàng Hậu biết trong lòng Nguyên Hi Đế rất coi trọng Cố Hoài Chi. Tựa như lúc trước Nguyên Hi Đế luôn ghét bỏ Thái Tử vậy, ngoài miệng ghét bỏ nhưng trên thực tế đi chỗ nào cũng mang theo hắn, tự mình dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên, lại mời danh sư cho hắn, hao hết khổ tâm mới