Cố Cẩm Lan rời khỏi Ngự thư phòng rồi lại đi vào chính điện, sau đó thị nữ đi theo nàng hô to: "Có thích khách, người đâu, người đâu!"
Vũ Lâm vệ tuần tra gần đó nghe được chạy tới liền thấy một đám hắc y nhân tẩu thoát mất dấu, còn lại ba vị thống lĩnh đã chết.
"Vĩnh An điện hạ, mạt tướng đến trễ, điện hạ không sao chứ?"
"Hôm nay bổn cung đến gặp phụ hoàng bàn về chuyện của phò mã, nhưng mà phụ hoàng vẫn chưa dậy nên bổn cung đứng tại đây chờ. Ba vị thống lĩnh cũng chờ cùng bổn cung, không nghĩ đến lại có thích khách dám cả gan xông vào đây, ba vị thống lĩnh liền...Bổn cung không có việc gì, các ngươi mau chút đi xem phụ hoàng có bị gì không."
Hai phó tướng của Vũ Lâm vệ nghe vậy lập tức lui ra đi xem tình hình của Cảnh đế. Nửa canh giờ sau lại truyền đến thánh chỉ Vũ Lâm vệ bất lực trong việc bảo vệ Hoàng cung, hơn nữa ba vị thống lĩnh đã mất nên tạm thời Phi Hổ doanh sẽ tiếp quản thay. Lúc này Cố Cẩm Lan mới thở dài một hơi, sau đó liền lên xe ngựa trở về phủ.
"Mẫu hậu, tình huống bây giờ trong cung còn cần người tới xem hộ nhi thần, chờ Ngũ ca trở về lại tính tiếp."
"Hoàng nhi, mọi việc ngươi đã xử lý xong?"
"Mẫu hậu cứ yên tâm, nhi thần đều đã làm thỏa đáng, phụ hoàng đã nhiều ngày không lên triều, các đại thần lúc này sẽ không nghi ngờ gì đâu. Huống chi có mẫu hậu trong cung thì nhi thần mới tiến cung thăm mẫu hậu được, mấy vị quan kia sẽ không thể nói được gì."
"Nếu đã vậy thì bổn cung nên hồi cung ngay bây giờ."
- ---------------------------------------
Cảnh đế tỉnh giấc trong tình thế hỗn loạn: "Người đâu?"
"Bệ hạ, có gì cần phân phó sao?"
Cảnh đế nhìn tên thái giám kia: "Ngươi là người nào? Trẫm vì sao chưa từng gặp ngươi?"
"Hồi bẩm bệ hạ, nô tài do Hoàng hậu nương nương phái đến đây hầu hạ người."
Cảnh đế lại nhìn quanh bốn phía, người quen thuộc đều không ở đâu liền nổi giận: "Làn càn, mời Hoàng hậu đến đây gặp trẫm."
Cố Cẩm Lan đỡ Huệ Văn Hoàng hậu từ bên ngoài tiến vào, Huệ Văn Hoàng hậu hành lễ: "Bệ hạ, tức giận sẽ làm tổn thương thân thể."
"Các ngươi muốn làm gì, bức vua thoái vị sao? Vĩnh an, ngươi muốn phản?"
Cố Cẩm Lan không để ý đến sự giận dữ của Cảnh đế: "Phụ hoàng, ngươi giết phò mã rồi, kế tiếp có phải là ta và Ngũ ca hay không?"
Cảnh đế kinh ngạc: "Ngươi đều biết cả rồi sao?"
"Phụ hoàng làm được thì còn sợ chúng ta biết sao?"
"Trẫm giết hắn đấy, thì như thế nào? Trẫm là thiên tử(con trời), mạng sống của mọi người trong đất Đại Tề này đều của trẫm."
"Phụ hoàng, ngài đã lớn tuổi nên sớm nghỉ dưỡng, ta và Ngũ ca sẽ tôn ngài lên làm Thái Thượng Hoàng để ngài có thể bảo dưỡng tuổi thọ."
"Các ngươi đừng có mơ tưởng làm được chuyện đó, trẫm không gặp các vị đại thần thì ngươi cho rằng chỉ cần cầm thánh chỉ đến bọn họ liền tin sao?"
"Phụ hoàng, ngài đã nhiều ngày không lên triều, để Ngũ ca giám quốc cũng là việc bình thường. Huống chi toàn bộ Hoàng cung đã được kiểm soát bởi Phi Hổ doanh, bọn họ tin hay không không còn là chuyện lớn."
Cảnh đế suy sụp ngồi xuống đất: "Trẫm, trẫm còn thánh vệ."
Cố Cẩm Lan nhìn phụ thân của nàng: "Phụ hoàng, tình thế hôm nay không còn thuộc sự giám sát của ngài nữa, thánh vệ cũng chỉ là người, họ không phải thần thánh. Nhi thần và mẫu hậu sẽ không quấy rầy phụ hoàng dưỡng bệnh."
Trong kinh thành gió êm sóng lặng, cứ như vậy hai ngày tiếp tục trôi đi, Cố Hoằng rốt cuộc cũng quay về, một đường mệt mỏi: "Muội muội, chuyện này là sao? Mẫu hậu như thế nào?"
"Tất cả đều được nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ chờ Ngũ ca trờ về mà thôi."
Cố Hoằng rót trà uống một hơi: "Muội muội, ngươi cứ trách thì trách ta đi, là ta không bảo vệ muội phu tốt."
Gương mặt của Cố Cẩm Lan trở nên bi thương: "Ngũ ca, sớm hay muộn cũng đến bước này, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ phụ hoàng chỉ biết mỗi ngôi vị Hoàng đế. Nếu không có việc này xảy ra thì kiểu