Lưu Dục ngồi không ở trên xe ngựa, xương cốt nàng như rã rời, nàng liên tục oán trách trước đây vì sao thời điểm Cảnh đế ám sát nàng thì không chọn chỗ nào gần kinh thành một chút. Hiện tại thì tốt rồi, nàng phải đi một quãng đường xa như vậy để trở về kinh thành, đây là việc muốn lấy cái mạng già cũng như cái eo tựa đã lão hóa của nàng.
Trải qua mấy ngày đêm xóc nảy, phò mã gia của chúng ta cuối cùng cũng trở về phủ công chúa, thế nhưng giờ phút này nàng mặc bộ y phục thường dân, còn có chút bụi bặm pha lẫn sự mệt mỏi. Lính gác trước phủ công chúa thấy vậy liền không để nàng vào: "Đi đi, tránh ra, ngươi là ai? Đừng có đi loạn đến gần phủ công chúa."
Lưu Dục buồn bực, điện hạ cũng thật là, lúc sai người đến đón nàng vì sao không mang nhiều bạc một chút, hại nàng không có bạc để đổi trang phục nữa. Lí do không mang theo nhiều bạc là vì Cố Cẩm Lan sợ Lưu Dục có tiền nửa đường ham chơi mà không nhanh chóng quay về. Xa phu là ám vệ do Cố Cẩm Lan phái đến, lúc này hắn tiến lại bạt tai tên lính gác cổng: "Làm càn, phò mã gia là người để cho ngươi mạo phạm sao?"
Tên kia vừa muốn chửi lại thì nhìn thấy lệnh bài của phủ công chúa, hắn vội vàng quỳ xuống không dám ngẩng đầu, Lưu Dục lúc này mới bước vào phủ với vẻ mặt ai oán.
Hành trình của Lưu Dục Cố Cẩm Lan nắm rõ trong lòng bàn tay, thời điểm Lưu Dục đến cửa thành nàng đã biết. Có câu: "Tiểu biệt thắng tân hôn(Phu thê lâu ngày xa cách khi gặp lại tình cảm còn nồng thắm hơn đêm tân hôn)", xa cách phò mã chừng nửa tháng khiến công chúa điện hạ không thể bình tĩnh lạnh nhạt như xưa. Nàng