"Đó là đương nhiên, công tử, ngài mới là chủ nhân tương lai của phủ tướng quân, vương gia mà ngài nhắc đến kia làm sao có thể so sánh với ngài? Công tử, ngài uống thêm một chén rượu đi."
"Cái đó còn phải nói sao, đừng uống nhiều như vậy, cùng bản công tử chơi trò khác đi." Mã Duệ nói xong lập tức chồm người qua.
Tưởng Ngân ngồi ở cách vách nghe vậy, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Người kia nói hắn là con trai của tướng quân đại nhân sao? Làm sao có thể, đại nhân hắn làm gì có con trai? Phu nhân tất nhiên không biết chuyện này, ta nếu báo cho phu nhân tức là lập được công lớn, sắp tới thăng chức rất nhanh. Chỉ là, chuyện này cần phải tra rõ mới được.
Tưởng Ngân là không biết, nếu hắn không được người khác cố ý an bài trước, nơi hắn ngồi làm sao sẽ cách âm kém như vậy? Lại như thế nào để hắn đúng thời điểm nghe được chuyện bí mật của phủ tướng quân? Hắn vốn nghĩ rằng hắn gặp được quan to quyền quý, không ngờ hắn lại gặp được người khiến hắn có thể mất mạng. Con người vốn là như vậy, thời điểm muốn dùng đầu óc để suy nghĩ thì bộ não lại không chịu hoạt động.
Tưởng Ngân lúc này đã không có tâm tình uống rượu, hắn đương nhiên là đang lo lắng. Hắn muốn chờ người ở cách vách rời đi rồi lẻn vào phòng hỏi cô nương kia rốt cuộc chuyện này là như thế nào, đồng thời cũng để chứng thực chuyện này có đúng hay không, sau đó hắn sẽ báo cho chủ nhân của hắn.
Cô nương ngồi bên cạnh Tưởng Ngân trái lại cũng không có ý định rót thêm rượu cho hắn, nếu như uống nữa sẽ làm chậm trễ chuyện tốt của đường chủ, lúc đó đường chủ sẽ không tha thứ cho nàng. Vì thế nàng chỉ tới một câu lui một câu trò chuyện cùng Tưởng Ngân. Thật vất vả mới nghe được tiếng mở cửa từ cách vách, Tưởng Ngân lập tức đứng lên đẩy cửa ra xem. Hắn thấy người bước ra là một thanh niên khoảng chừng mười sáu tuổi, vừa nhìn thấy, Tưởng Ngân càng thêm xác định những lời vừa rồi có năm, sáu phần là thật. Mắt và lông mày của người nọ quả thật có chút giống với bộ dạng của tướng quân năm xưa, nhưng xuất phát từ bản tính cẩn thận, hắn vẫn chờ người nọ chậm rãi đi xuống đại sảnh lầu một.
Tưởng Ngân kiềm chế lại sự hưng phấn trong lòng, quay đầu hướng đến phòng cách vách. Hắn vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cô nương vừa mới mặc xong quần áo, dù sao hắn là có việc muốn cầu người ta, tuy rằng đối phương là nữ tử thanh lâu, hắn vẫn chắp tay: " Vị cô nương này, tại hạ có mấy vấn đề muốn xin thỉnh giáo cô nương."
Thanh Thanh nhìn Tưởng Ngân đứng đối diện, trong lòng cười lạnh vài tiếng: "Vị đại nhân này, ngài muốn hỏi cái gì?"
"Chẳng biết có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện hay không?"
"Đại nhân, dù cho ta có đồng ý, thì ma ma cũng không đồng ý đâu nha."
Tưởng Ngân cười hai tiếng: "Nói thật hay."
Tưởng Ngân vẫy tay, tiểu tư đứng gần đó lập tức chạy đến: "Gia, ngài có gì phân phó?"
"Đây là cho ma ma của các ngươi, ta muốn vị cô nương này, đây là phần của ngươi."
Tiểu tư mặt mày hớn hở nhân lấy một thỏi bạc: "Được rồi, chúc ngài uống rượu vui vẻ."
Tưởng Ngân khoát tay lên vai Thanh Thanh, cùng nhau vào phòng, Thanh Thanh đổ ly rượu: "Đại nhân, ngài có chuyện gì a?"
"Ta hỏi ngươi, vị khách vừa rồi ngồi với ngươi là ai?"
"Vị Mã công tử vừa mới đi sao, hắn là con của tướng quân ở đây, xuất thân thật tôn quý nha."
"Cô nương, ngươi nói thật? Hắn thật sự họ Mã sao?" Tưởng Ngân uống một hớp rượu, nhìn chằm chằm Thanh Thanh.
"Đại nhân, ngài có ý gì? Mọi người ai chẳng biết hắn là Mã công tử?"
Tưởng Ngân rút ra một tấm ngân phiếu: "Cô nương, hắn thật sự họ Mã?"
Thanh Thanh cười, đem tấm ngân phiếu kia cầm trên tay: "Gia, ngài thật sự hào phóng, thế nhưng Mã công tử thật sự họ Mã."
Tưởng Ngân lại trực tiếp rút ra thêm ba tờ ngân phiếu: "Cô nương, như vậy hắn còn mang họ Mã sao?"
"Ai nha, gia, ngươi thật sự rất hào phóng." Nàng kề sát tới Tưởng Ngân: "Gia, ta nói thật với ngài, hắn mang họ Mã, thế nhưng trên thực tế hắn mang họ Tưởng. Hắn là con của quan lớn nhất ở đây, cũng không phải do phu nhân chính thất sinh mà do người bên ngoài, hắn được nuôi bởi người nọ. Chuyện này là do Mã công tử trong một