Mai Bạch Vũ cười lột đậu phộng luộc cho Lưu Dục, đưa qua: "Bàn cờ này xem ra ngươi lại thua."
Lưu Dục ảo não nhận lấy đậu, oán hận bỏ vào miệng: "Ngươi cũng không biết nhường người bị thương."
Mai Bạch Vũ chỉ lo chơi cờ với Lưu Dục, một lòng một dạ đều đặt trên người Lưu Dục, lại thêm võ công của công chúa điện hạ chúng ta không hề thua kém Mai Bạch Vũ, vậy nên Mai Bạch Vũ không phát hiện điện hạ đột nhiên đến thăm.
Cho đến khi thanh âm thoáng có chút tức giận phát ra từ điện hạ: "Phò mã, ngươi thật sự có nhã hứng nha." thì cánh tay đang chơi cờ của Lưu Dục mới dừng lại giữa không trung, Mai Bạch Vũ chậm rãi buông cờ trong tay ra, nhìn Cố Cẩm Lan, việc gì cần đến đều đến rồi.
Lưu Dục ném quân cờ trong tay, yếu ớt trả lời: "Điện hạ, ngươi, sao ngươi lại đến đây?"
"Như thế nào, bổn cung không thể đến đây sao? Hay là bổn cung đã quấy rầy cuộc sống của phò mã và Mai đường chủ?"
"Không, không phải, điện hạ nói cái gì vậy. Ta còn tưởng, tưởng rằng điện hạ sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa."
"Như thế nào, không lẽ phò mã biết trước bổn cung sẽ không để ý đến ngươi sao?"
Lưu Dục bộ dáng giống tiểu nương tử làm sai, đầu cúi thấp xuống đất: "Điện hạ, ta, ta sai rồi."
Cố Cẩm Lan không nói gì, đi qua ngồi bên cạnh bàn đá, lấy một trái nho bỏ vào miệng: "Nho thật ngọt, so với trong phủ công chúa thì phò mã ngươi còn hưởng thụ một cách cao sang hơn."
Nha hoàn và tiểu tư đứng hai bên đều quỳ trên mặt đất, còn chưa có đứng dậy, Lưu Dục đi qua, ngồi bên cạnh Cố Cẩm Lan, cười ngớ ngẩn: "Điện hạ, điện hạ."
Cố Cẩm Lan lúc này vẫn còn tức giận, làm sao có thể cho Lưu Dục sắc mặt dễ nhìn được, nàng không thèm trả lời, vẫn như cũ ngắt một trái nho, chậm rãi bóc vỏ bỏ vào trong miệng.
Lưu Dục thấy điện hạ không nói lời nào, nàng cuống quýt cả lên, phải làm gì bây giờ? Nàng cũng ngồi yên bên cạnh, im lặng suy nghĩ, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Cố Cẩm Lan hơi liếc Mai Bạch Vũ một cái, Mai Bạch Vũ nhìn thấy, nàng để cho người hầu đang quỳ trên mặt đất đứng dậy lui ra, nàng lại nhìn Lưu Dục thêm một lát mới xoay người đi khỏi.
Cố Cẩm Lan nhìn thấy Mai Bạch Vũ chậm rãi đi xa, trong mắt dần dần mới có nét cười hiện ra. Nàng quay đầu nhìn Lưu Dục, nàng ta vẫn còn nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh, công chúa điện hạ lại bắt đầu tức giận, lấy tay vỗ lên mặt bàn: "Phò mã, ngươi tính cứ ngồi như vậy đến trời tối sao?"
Lưu Dục thấy điện hạ lại tức giận càng hoảng thêm, cuống quýt đứng lên, trực tiếp ôm Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi không cần tức giận, điện hạ, ta sai rồi, đều là do là không đúng."
Cố Cẩm Lan thình lình bị nàng ôm, lại bởi vì trong lòng đã tiếp nhận nàng nên bị ôm vậy liền đỏ mặt: "Ngươi mau buông ra, bây giờ là ban ngày."
"Ta không buông, điện hạ, nếu ngươi không tha thứ ta, ta liền không buông."
"Mau thả ra." Cố Cẩm Lan đấu tranh một hồi cũng không dùng sức giãy dụa, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải miệng vết thương của Lưu Dục. Kỳ thật đã mười ngày trôi qua, nàng đã tốt lên rồi, nhưng nếu bị đụng đến vẫn sẽ đau một chút.
Lưu Dục đột nhiên thông minh lên, nhíu mày liền rên rỉ: "Điện hạ, đụng đến miệng vết thương rồi, đau quá."
Cố Cẩm Lan vừa nghe nàng đụng đến miệng vết thương của Lưu Dục, lập tức không đấu tranh đòi buông ra nữa, nàng lại nghĩ đến Lưu Dục lúc ấy vì cứu nàng mới bị trúng tên, lòng của nàng đột nhiên đau nhói: "Phò mã, thế nào, miệng vết thương có nứt ra hay không?"
Cố Cẩm Lan lúc này ngồi trên ghế đá, Lưu Dục lại đứng bên cạnh nàng cảm thấy mừng thầm trong lòng, nàng buông tay ra nhưng vẫn cau mày. Cố Cẩm Lan đứng lên, vẻ mặt có chút kích động, Lưu Dục thấy vậy liền đưa tay ôm lấy nàng: "Điện hạ, nếu ngươi không tức giận thì ta cũng không sao."
"Buông ra, để ta xem một chút, xem miệng vết thương có nứt ra