Lần này Cố Cẩm Lan thật sự giật mình, chuyện này so với chuyện phụ hoàng của nàng gặp nguy hiểm còn đáng kinh ngạc hơn, dù sao nguy hiểm vẫn chưa xảy ra, nàng cũng không biết sẽ xảy ra bằng cách nào. Thế nhưng Lưu Dục thì khác, nàng đang ngồi trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại nói bản thân không phải Lưu Dục. Trước khi thành thân nàng đã điều tra qua Lưu Dục và không thấy có chuyện gì khác thường cả.
Thanh Huyền đạo nhân ngồi đối diện không nói gì, hắn chăm chú uống rượu ăn thịt, Cố Cẩm Lan bưng chén rượu lên uống hai ngụm để ổn định cảm xúc, đồng thời muốn đè xuống sự khiếp sợ từ đáy lòng.
Lưu Dục nói thêm: "Lưu Dục, cách đây vài năm đã chết rồi."
"Ngươi là ai?" Cố Cẩm Lan lúc này lại có chút phẫn nộ sau khi biết thêm được một sự thật.
"Điện hạ, ta là Lưu Dục, cũng không phải là Lưu Dục."
"Nói rõ ràng, phò mã của bổn cung, đến từ đâu? Ngươi là do Lưu Thận tìm người ngoài đến dã mạo?"
Cố Cẩm Lan có thể chấp nhận Lưu Dục là nữ, bởi vì nàng cũng có xuất thân cao quý, nàng là tiểu vương gia của phủ Trấn Nam vương. Tại cổ đại, công chúa điện hạ tuyệt đối không có khả năng ở cạnh một người xuất thân bình thường, điều này so với việc Lưu Dục là nữ nhân còn khiến cho Cố Cẩm Lan phẫn nộ hơn.
"Điện hạ, ta không phải người Đại Tề, ta từ thế giới khác đến. Cách đây mấy năm Lưu Dục bị người trong phủ đẩy vào ao sen trong viện, lúc ấy nàng đã chết đuối. Ta lúc ấy đang đi trên đường thì gặp mưa to nên núp dưới tàng cây, ai ngờ bị sét đánh trúng. Thời điểm tỉnh lại liền biến thành Lưu Dục. Điện hạ, ta nói vậy ngươi có hiểu không?
Cố Cẩm Lan nghe xong liền không có tức giận như lúc đầu, chí ít thì phò mã của mình không phải là dân thường do Lưu Thận tùy tiện đem tới. Nàng nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Sự phụ, ý của phò mã là tá thi hoàn hồn (mượn xác nhập hồn)?"
Thanh Huyền đạo nhân buông đũa trong tay: "Cũng tương tự như vậy."
"Vậy, phò mã, ngươi từ đâu đến đây?"
Lưu Dục nâng lông mày, làm sao để giải thích đây?
"Điện hạ, nơi của ta không khác nơi này lắm, chỉ là cách ăn mặc không giống, đồ ăn cũng không giống."
"Sư phụ, phò mã còn có thể trở về?"
"Trở về? Vĩnh An, ngươi hi vọng nàng trở về sao?"
Cố Cẩm Lan im lặng một chút mới nhìn Lưu Dục: "Phò mã, ngươi có nhớ nhà không?"
"Điện hạ, ở thế giới kia ta đã qua đời rồi."
"Bổn cung hỏi, ngươi có nhớ nhà không?"
Lưu Dục cũng yên lặng, Đại Tề nơi này, không có di động, không có Internet, không có TV, không có sữa tươi bánh ngọt, không có kem, không có ô tô hay xe lửa, quan trọng là từ lúc nàng đến nơi này, nàng không biết cha mẹ mình đau lòng như thế nào, tuy rằng trên nàng còn một người anh có thể chăm lo cho cha mẹ.
Nghĩ xong xuôi, nàng nói với Cố Cẩm Lan một từ: "Nhớ."
Cố Cẩm Lan bưng chén rượu lên, lại uống hai ngụm, nàng nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, công chúa điện hạ cao quý lúc này có chút mệt mỏi, một lát sau nàng nói: "Sư phụ, người có biện pháp để phò mã quay về không?"
Thanh Huyền đạo nhân cũng không gấp gáp, trả lời một cách bình thản: "Có thì có, Cửu Tinh Liên Châu là kỳ quan thiên tượng ngàn năm khó gặp, năm nay nó sẽ đến. Nàng có thể trở về."
"Vậy, đưa phò mã trở về đi." Cố Cẩm Lan nói xong câu này giống như đã dùng hết tất cả khí lực của mình, cảm giác tâm nàng đau đớn tột cùng, nàng lại rót một chén rượu cho mình rồi chậm rãi uống.
Thanh Huyền đạo nhân cũng không có đáp lại lời Cố Cẩm Lan, hắn nhìn Lưu Dục: "Ngươi từ lúc ở nơi này còn không biết mình trở về được hay không, vì vậy cũng không có suy xét về vấn đề này mấy, nay biết có thể trở về, ngươi tính như thế nào?"
Lưu Dục luôn không uống được rượu nhiều, lần này nàng cũng tự rót cho mình vài chén uống liên tục một