Thời gian tìm kiếm tấm bản đồ cứ dần dần trôi qua, một tuần rồi đến hai tuần, nhưng các thuộc hạ của Trần Hạo lại không tìm được thêm một địa điểm nào khác có địa hình giống một tam giác.
Trần Hạo suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy ở địa điểm lần trước vẫn có tính khả nghi, có thể các thuộc hạ của anh ta đã bỏ sót một mấu chốt nào đó quan trọng.
Suy nghĩ như vậy cho nên Trần Hạo đã quyết định quay lại căn cứ tập luyện của quân đội ở địa điểm lần trước.
Và lần này thì anh ta chỉ đi một mình.
Đến nơi, Trần Hạo bước xuống xe.
Anh có đeo một cặp kính mắt đặc biệt của tổ chức RED.
Kính này dùng để quét địa hình và có khả năng ghi hình lại những điểm mà người dùng muốn lưu giữ.
Trần Hạo tiến sâu vào bên trong.
Anh ta kỹ lưỡng quan sát từng chi tiết, những điểm khả nghi đều nhấn nút ở mắt kính để lưu lại.
Địa hình này nhìn một lượt thì rất bình thường, chẳng có điểm gì là đặc biệt cả.
Trần Hạo bỗng dừng lại ở một chỗ, ngẫm nghĩ: "Tam giác và vòng tròn, rốt cuộc mối liên hệ là ở đâu?"
Trần Hạo vẫn không thể lý giải được ý nghĩa của tam giác và vòng tròn, nhưng linh cảm vẫn cho thấy nơi này chắc chắn ẩn giấu bí mật.
Trần Hạo sau đó đã rời khỏi địa điểm A.
Anh ta sẽ mang những dữ liệu đã thu thập được trong ngày hôm nay về nhà để tiếp tục nghiên cứu, mấu chốt chưa có lời giải của nó ắt hẳn không thể tìm ra trong ngày một ngày hai.
Trong lúc đang đi tới xe, Trần Hạo chợt nhìn về hướng đã bắt gặp Quách Hiểu An lần trước.
Nếu cô ta xuất hiện ở gần đây thì có lẽ nơi cư trú sẽ cách đây không xa.
Trần Hạo chợt cong khóe miệng, anh ta tháo cặp kính xuống tính vắt lên áo thì đột nhiên có một đứa nhỏ chạy cái vèo ra giật mất cái kính mắt ấy của Trần Hạo.
Trần Hạo tức giận liền quát lên: "Nè nhóc kia! Mau đứng lại ngay!"
Thằng nhỏ cầm chiếc kính chạy một mạch thật xa, rồi quẹo vô một con hẻm.
"Khốn kiếp!"
Trần Hạo chạy đuổi theo nó.
Anh ta cũng chạy vào trong một con hẻm.
Thằng nhỏ đã mở cửa bước vào một ngôi nhà, bên trên còn có treo một cái bảng.
Trần Hạo chạy đến.
Anh ta ngước nhìn lên phía trên cánh cửa gỗ: "Phúc Tâm."
Phúc Tâm chính là hai chữ được viết trên bảng và bên trong ngôi nhà này, lại chính là tịnh thất nơi mà An đang tạm trú.
Hiểu An đang chơi đuổi bắt với mấy đứa nhỏ thì bỗng nhiên nghe những tiếng súng.
Bọn trẻ giật mình chạy núp sau lưng An như những chú chim sợ hãi khi có cơn giông.
Hàng chân mày của Quách Hiểu An liền nhíu xuống, cô có cảm giác rất bất an.
Và sau đó, khi cánh cửa bị cưỡng chế mở ra thì ánh mắt của An mới dần nghiêm lại.
Là Trần Hạo đã bắn vỡ khóa cửa để có thể bước vào bên trong.
Ánh mắt sát khí của anh ta quét quanh một lượt, dĩ nhiên là không thiếu việc nhìn thấy Quách Hiểu An.
Gặp An ở đây là một điều rất bất ngờ, anh ta và An như có cơ duyên luôn phải hội ngộ.
Nhưng tâm tư của Trần Hạo rất bí ẩn, anh ta luôn giấu được cảm xúc của mình.
Vậy nên, An có nhìn anh ta chằm chằm như thế nào thì cũng không thể biết được Trần Hạo đang có suy nghĩ gì.
Một đứa nhỏ khác từ trong nhà đi ra ngoài sân.
Nó nhìn thấy Trần Hạo thì thoáng sợ.
Đôi mắt lãnh huyết của sát thủ số một ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác sờ sợ trong lòng, huống chi đây chỉ là một đứa bé chỉ mới có 7 tuổi.
Thằng bé liền chạy tới núp ngay sau lưng của An, nó còn lấn đứa bé đứng ngoài cùng tọt ra bên ngoài.
Đứa nào đứa nấy cũng đều rụt rè sau lưng của chị Hiểu An.
Trần Hạo nghiêng đầu sang trái một chút, ánh mắt hung dữ của anh ta chiếu thẳng đến thằng nhỏ 7 tuổi.
"Mang thứ đang cầm lại đây!"
Thằng nhỏ thấy ánh mắt hung dữ đó của Trần Hạo nhìn nó thì nó cứ run cầm cập.
Nó nắm lấy cánh tay An rồi rút người hẳn ra sau.
Truyện hay luôn có tại == TrùmTr uyện.
N ET ==
Trần Hạo lạnh lẽo chớp mắt, khi anh ta chớp chậm đôi mắt thì khi đó sát khí của anh ta lại càng đáng