Hiểu An đã chạy đi một khoảng rất xa nhưng cô vẫn không tìm được Trần Hạo.
Khi đã không còn sức để chạy nữa thì An mới đứng lại, đôi mắt cô mang theo hi vọng đảo nhìn xung quanh.
Cô hy vọng cô có thể nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy Hạo ca ca.
Trên đời mong ước là một chuyện nhưng thực tại lại luôn là một chuyện khác.
Không phải cứ muốn là mọi thứ sẽ hiện hữu, và An cũng đã không gặp được Trần Hạo.
An ngồi xuống nơi một gốc cây, cảm giác của cô thế nào ngoài hai chữ là đau lòng.
Thì ra từ trước đến giờ cô vẫn luôn yêu Trần Hạo, dù rằng cô biết cô sai.
Cô không nên yêu anh ấy, bởi vì cô chẳng thể nào bước gần đến trái tim của anh ấy.
Nhưng với hàng trăm thứ chẳng thể thì cô vẫn luôn chất chứa một tình yêu với người con trai đó, với một sát thủ vô cùng máu lạnh.
Những chiếc lá khô nhẹ nhàng nâng lên theo chiều gió.
Hiểu An trầm lặng ngồi một gốc thả mình vào trong những suy nghĩ cùng nỗi buồn rơi theo từng giọt nước mắt.
________
Kết thúc với An quay đến Trương Ân Kỳ.
Kể từ khi được Lục Nghị đưa về nhà Ân Kỳ luôn được anh ta chăm sóc rất chu đáo.
Mỗi ngày trôi qua, Lục Nghị đã luôn giữ lời hứa là bế Ân Kỳ ra ngoài sân để cô ấy tận hưởng không khí trong lành và ngắm ánh bình mình rực rỡ.
Không gian của nhà Lục Nghị rất thoáng mát lại thoải mái cho nên Ân Kỳ cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Mặc dù mỗi ngày cô luôn phải chịu đựng hắn ta nhưng cứ mặc kệ đi, cô không lợi dụng hắn thì làm sao có thể xâm nhập vào trong tổ chức RED được chứ?
Ân Kỳ lúc nào cũng có toan tính trong lòng với Lục Nghị nhưng đối với Lục Nghị thì anh ta lại không có toan tính với Ân Kỳ.
Lục Nghị tỏ ra rất chu đáo với cô ấy.
Mỗi ngày, khi đưa Ân Kỳ ra ngoài sân anh ta cũng cầm theo một chiếc lược để trải tóc cho cô.
Bàn tay của Lục Nghị chu đáo nâng nhẹ mái tóc của Ân Kỳ lên rồi từ từ dùng lược chải xuống.
Ân Kỳ ngồi trên một chiếc ghế, cô chuyển nhẹ đôi mắt.
Cảm nhận được sự động chạm nhưng Ân Kỳ không phản đối hành động của Lục Nghị, cô cứ để cho anh ta chạm vào tóc của mình.
Lục Nghị làm rất uyển chuyển và dịu dàng.
Cho dù có là người khó tính đến đâu thì Ân Kỳ cũng cảm thấy một sự dễ chịu từ cử chỉ rất tinh tế của Lục Nghị.
Hắn ta với bàn tay đẫm máu ấy làm sao có thể chải tóc cho người khác êm ái như vậy? Một bàn tay giết người thì cho dù có êm đến đâu cũng không thay đổi được việc hắn là một kẻ sát nhân.
Ân Kỳ trong lòng luôn bài xích với Lục Nghị, sự cảnh tĩnh của cô rất mạnh mẽ trước những cám dỗ của sát thủ số ba đối với mình.
Lục Nghị đang chải tóc thì bỗng dưng nói: "Ngày mai anh có việc sẽ phải xa em một hai ngày.
Em ở nhà nhớ phải tự uống thuốc, anh sẽ cho người đến chuẩn bị đồ ăn thức uống cho em.
Khi nào xong việc anh lại về chăm sóc cho em nhé!"
"Anh định đi đâu?" Giọng của Ân Kỳ khẽ khàng thốt lên.
Thời gian một tháng trôi qua cho nên cổ họng của cô cũng đã lành lặn hơn và đã có thể nói chuyện.
Lục Nghị đứng dậy, anh ta đi đến trước mặt của Ân Kỳ ngồi thấp xuống: "Nơi anh đi em không biết được đâu, em cũng không cần phải biết." Lục Nghị vừa nói vừa kéo cổ áo lại cho Ân Kỳ.
Ân Kỳ chớp nhẹ đôi mắt: "Anh sẽ lại giết người sao?"
Khi hỏi câu hỏi này bàn tay của Ân Kỳ liền bóp lại trên chiếc ghế, cô đang cố gắng kiềm chế bản năng của một cảnh sát trước kẻ sát nhân.
Lục Nghị nâng lên đôi mắt, ánh nhìn của anh ta sâu lắng nhẹ chiếu đến sự mạnh mẽ trong đôi mắt của Trương Ân Kỳ.
"Em không