Màn đêm không gian yên tĩnh, xe cộ ít qua lại, đã là 23h, tầm giờ này thì hầu như mọi người đều đã an giấc.
Nhưng đâu đó ngoài kia, vẫn còn những con người đang hoạt động, vì mục đích tốt và cả vì mục đích xấu.
Một kẻ giết người, máu lạnh với bộ trang phục đen, chiếc mũ lưỡi trai dù là không có ánh mặt trời vẫn luôn đội lên đầu, tầm mắt anh ta hạ thấp, nhấc chân bước từng bước chậm.
Lục Nghị dừng lại, đứng nép vào trong một góc.
Bàn tay nâng lên nhẹ đẩy chiếc mũ cao hơn một chút, đôi mắt sát khí lạnh toát, liếc nhìn tên đang bước đi ngoài kia.
Khi hắn đã không còn cảnh giác nữa thì Lục Nghị mới bước ra, hàng mi của kẻ giết người chớp động, tiếp tục bám theo.
Tên bị theo dõi vẫn luôn cảnh giác xung quanh, hắn liên tục nhìn trái nhìn phải, đôi khi quay ra sau, nhưng mỗi lần hắn định quay lại thì Lục Nghị đều né đi rất nhanh.
Hắn không thấy gì thì ngoảnh đầu về đằng trước bước tiếp.
Lục Nghị vừa nãy đã phải nhảy qua bức tường gạch, mất công phải leo vô lại nhưng điều này không gây khó khăn cho một sát thủ tầm cỡ như anh ta.
Tên kia đi thêm một đoạn thì dừng, hắn bước vào bên trong một cánh cửa.
Bên ngoài cửa có hai tên đứng gác, nơi này không biết là nơi nào nhưng lại có gác cổng, xem ra phải khởi động cơ bắp một chút.
Lục Nghị thản nhiên bước tới thì một trong hai tên đã đưa tay đẩy người của anh ta.
Lục Nghị lùi lại, hai tay đưa lên ra vẻ không có ý xấu nhưng khi anh ta vừa đưa hai tay xuống thì đã đánh úp tên trước mặt.
Tên bên cạnh vòng tay ôm siết lấy cổ họng của Lục Nghị, cánh tay của hắn rất to lớn nên làm Lục Nghị không thở được.
Lục Nghị hai tay nắm chặt tay hắn, dùng thế nhảy lộn vòng ra sau.
Thoát khỏi lực siết cổ Lục Nghị lập tức quay người đá vào mặt hắn.
Hai tên bị hạ rất nhanh chóng mà không gây ra tiếng ồn ào nào cả, bên trong không hề biết chuyện gì xảy ra, lúc này Lục Nghị mới mở cửa thuận lợi bước vào trong.
Một gian phòng với nhiều ngọn đèn cầy cỡ lớn được thấp sáng.
Một người phụ nữ mặc y phục gợi cảm, mái tóc đen xỏa dài, đang quyến rũ kẻ mà Lục Nghị bám theo.
Cô ta đưa đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo của mình chạm vào vai người đàn ông, rồi từ từ cởi xuống chiếc áo của hắn ta.
"Chíuu!" Tiếng súng giản thanh của Lục Nghị vang bỗng lên, viên đạn xuyên điểm giữa trán của gã đàn ông.
Hắn liền ngã xuống đất chết ngay tức khắc.
Người phụ nữ kia trợn tròn mắt, đôi môi run run, cô ta lắp bắp cất giọng: "Anh là...là ai?"
Lục Nghị chớp đôi con ngươi, anh ta hạ súng rồi ngồi khụy chân xuống nhìn đăm chiêu cô gái này: "Qua đêm với hạng đàn ông này sẽ làm bẩn cô đấy!".
Truyện Phương Tây
Lục Nghị nói rồi cười nhẹ với cô ta, nụ cười của Lục Nghị quả là có sức thu hút khó cưỡng.
Ánh sáng của đèn nến lại càng làm gương mặt tuấn tú chết người này của anh ta trở nên ma mị.
"Vậy anh là hạng đàn ông nào? Có khác gì so với hắn ta?"
Lục Nghị đưa tay nâng cằm của cô gái lên: "Là hạng nhất.
Và muốn biết khác gì, thì phải thử xem mới rõ!"
Cô gái điểm nhẹ nụ cười, và thế là chăn mền đêm nay dành cho người đàn ông tự cho mình là hạng nhất.
Người phụ nữ mê mẫn với từng cử chỉ đụng chạm, anh ta làm cho cô rất hưng phấn và khoái cảm, trong lúc tuyệt vời ấy đôi môi son sắc đỏ của cô ta cắn vào vành tai của Lục Nghị, thì thào nói: "Anh thật tuyệt, thật sự rất tuyệt!"
Lục Nghị kéo nét miệng, anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt si mê của cô ta: "Em cũng vậy!"