Khi trời đã chợp tối, Hiểu An đi đến ngôi nhà của Lục Nghị.
Cô lặng lẽ đứng ở một khoảng cách xa hướng ánh nhìn đến ngôi nhà.
Trong lòng An thật có nhiều do dự.
"Bà ơi! Con có nên bắt tay với cảnh sát hay không? Nhưng họ nói nếu con giúp họ thì họ sẽ bảo vệ cho con, họ đã hứa với con như vậy!" An thầm nói với bà, cô
bảy
không muốn bị sát thủ của RED năm lần lượt đuổi giết.
Nên đối với An bây giờ, thì đây là cách duy nhất để cô có thể tiếp tục sống.
An lại gần nhà của Lục Nghị, bên ngoài đèn điện vẫn còn thấp sáng.
An liền đoán là Lục Nghị chưa về.
Bởi vì tính cách của Lục Nghị rất lạ, có lần anh ta nói khi về nhà anh ta ngắm ngoài sân một chút sau đó thì sẽ tắt hết đèn điện để lại một khoảng không gian đen tối.
Bóng tối là điều mà Lục Nghị rất thích, hợp với sở trường và cuộc sống của anh ta.
Hiểu An đứng đợi Lục Nghị bên ngoài một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lục Nghị đâu cả.
Xung quanh căn nhà của sát thủ số ba luôn có một đội cảnh sát rình rập.
Lục Nghị thừa biết điều này vậy nên anh ta đã không quay về ngôi nhà này nữa.
Nhưng thế giới ngầm của tổ chức RED là một hệ thống các thuộc hạ phân rải khắp mọi nơi, vì vậy Quách Hiểu An đứng trước nhà của Lục Nghị anh ta lập tức nhận được thông báo của thuộc hạ.
"Lục ca! Có một cô gái đang đứng trước cửa nhà của anh."
Lục Nghị lạnh giọng nói: "Có biết cô ta là ai không?"
"Thuộc hạ chưa xác định được tên, nhưng cô gái này là người đã từng đến nhà của Trần ca!"
Lục Nghị nghe vậy thì nâng mắt lên một chút: "Là Quách Hiểu An!"
Có một chút thú vị tỏa sáng trong đôi mắt của Lục Nghị, anh ta hứng thú nói với thuộc hạ: "Báo cho Trần Hạo biết đi, nói cho anh ta là Quách Hiểu An xuất hiện ở nhà của tôi."
"Rõ thưa Lục ca."
Lục Nghị buông điện thoại xuống, thích thú nở nụ cười.
Anh ta không biết tại sao Quách Hiểu An lại tìm đến nhà của mình nhưng Lục Nghị cũng không phải là một kẻ đơn giản.
Anh ta sẽ phải xác minh xem là do An bé nhỏ đi nhầm đường, đến nhầm chỗ, hay là có một nguyên do nào khác.
Cuộc điện thoại sau đó đã nhanh chóng được gọi đến cho sát thủ số một.
Trần Hạo lạnh lẽo chớp mắt, anh ta nghe xong thì không có chỉ thị gì cả, rất băng lãnh một chút thái độ ngạc nhiên thốt lên từ cửa miệng cũng không có.
Lục Nghị nghe thuộc hạ