Trần Hạo trầm mặc nhìn An, trong lòng đang suy nghĩ một chuyện đó là lượng thuốc độc trong người của anh ta.
Do tình hình nguy cấp nên Trần Hạo buộc phải truyền máu của mình cho Hiểu An, nhưng như vậy cũng có nghĩa là truyền chất độc vào trong cơ thể của An.
Thuốc độc tiêm vào người của Trần Hạo đã thấm vào trong máu, dĩ nhiên khi lượng máu này truyền vào người khác thì người đó cũng sẽ bị ảnh hưởng của thuốc độc.
Trần Hạo nhìn An, cô ấy đang ngủ yên trên giường vẫn chưa biết bên trong cơ thể mình đang tồn tại một chất độc có thể giết chết chính bản thân cô ấy.
Trong khi thuốc giải thì lại chỉ có một.
Vậy nếu như lấy được thuốc giải thì Trần Hạo có đưa cho An uống hay không? Hay là anh ta sẽ để cho cô ấy chết? Trần Hạo không tìm được câu trả lời, đối với anh ta thì Quách Hiểu An luôn là một điều gì đó khiến anh ta không muốn giết chết cô ấy.
Và nếu anh ta đã không giết thì người khác cũng không được phép động vào An.
Trần Hạo cũng cảm thấy con người của mình thật kỳ lạ, nhất là kể từ khi anh ta bắt gặp cô gái này.
Cô ta có một đôi mắt luôn tỏa ra ánh sáng thiện lành, chạm vào cô ấy giống như là chạm vào một sinh vật hiền lành nhất hành tinh này.
Ngay cả khi Hiểu An to gan đâm vào anh ta một nhát, thì trong ánh mắt cô ấy vẫn không tồn tại sát khí.
"Anh còn đau không?" Trần Hạo nhớ lại lúc An đã đặt bàn tay của mình lên người của anh ta, cô ấy rưng rưng nước mắt và hỏi như vậy.
Lúc cô ấy chạm vào anh ta, lúc đó đã muốn ôm lấy cô ấy!
"Cô rốt cuộc đã làm gì tôi?" Trần Hạo khẽ nói với An.
Lúc này bên ngoài có một thuộc hạ bước vô thông báo.
Sau khi thuộc hạ thông báo xong thì Trần Hạo liền đứng dậy, ánh mắt lóe tia lãnh huyết.
Một lúc sau.
Tại một địa điểm khác, Trần Hạo bước vào trong căn nhà.
Trần Hạo đi đến gần chiếc giường mà Lục Nghị đang nằm, hàng chân mày của Trần Hạo nóng nảy nhíu xuống.
Anh ta giơ ra bàn tay và thuộc hạ của Trần Hạo đưa đến một ca nước.
Trần Hạo cầm lấy và tạt vào mặt của Lục Nghị nước lạnh.
Lục Nghị nhíu mày, anh ta bắt đầu tỉnh, đôi mắt nheo nheo mở ra.
Lục Nghị ngồi dậy, tay đưa lên đầu, cảm giác thật đau nhức đã vậy lại còn bị cái tên hắc ám Trần Hạo tạt nước vào mặt.
"Anh đang làm cái quỷ gì vậy hả?" Lục Nghị tức giận thốt lên.
Trần Hạo kéo khóe miệng thành một độ cong, lạnh lẽo cất giọng: "Tôi mới là người phải hỏi cậu cái câu đó!"
Lục Nghị liếc mắt