Cảm giác này là gì? Là anh thích cô ấy hay là đang muốn bắt nạt cô ấy? Trước đây Trần Hạo sẽ không rõ bản thân mình muốn gì? Nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã hiểu được bản thân của mình, hiểu được suy nghĩ của mình.
Đó là anh thích An, anh thích An An.
Không ngờ, môi của An lại ngọt ngào đến vậy, khi hôn lại càng muốn hôn, tận hưởng lại càng muốn tận hưởng.
Trần Hạo cứ mãi hôn An, ức hiếp An đến mức cô ấy sắp khóc.
Trần Hạo giữ An quá chặt nên cô ấy có dùng sức thế nào cũng không đẩy anh ra được.
Trần Hạo nhìn An, nhìn đôi mắt hồng hồng sắp ứa nước mắt của cô ấy.
"Cấm khóc đấy!" Trần Hạo bỗng nói.
"Anh buông An ra!" Hiểu An thốt lên, bảo cấm khóc nhưng cũng lăn xuống nước mắt.
Trần Hạo thả An ra, nhìn gương mặt như uất ức của cô, anh ta nói: "Cho cô chừa."
Trần Hạo bỏ đi ra khỏi phòng, Hiểu An liền thốt lên: "Hạo ca ca!"
Trần Hạo đứng lại, anh ta quay ra sau nhìn An bằng một sự lạnh lùng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
An tâm trạng nói: "Chủ nhân của anh có biết việc anh đã cứu An không?"
Trần Hạo hơi nhíu mày, anh ta nói: "Có lẽ biết, thế thì sao?"
An rất lo lắng về Giã Kim Đại, dù Trần Hạo không nhắc đến ông ta nhưng trong lòng của An vẫn luôn canh cánh về mối sợ này.
"Ông ta...có gây khó dễ cho anh không? Ông ta không làm gì anh chứ?"
Trần Hạo dịu nhẹ hơn nhìn An, sự lạnh lùng cũng mất đi đôi phần: "Cô sợ ông ấy làm gì tôi sao?"
Hiểu An gật nhẹ đầu.
Trần Hạo hạ mắt xuống một chút, sau đó nâng lên: "Đừng có sợ, bởi vì ông ấy có làm gì tôi thì cô cũng không cứu được tôi đâu."
Trần Hạo nói vậy rồi bỏ đi.
An hụt hẫng, anh ấy nói cứ như là không nói vậy! Lo lắng này của cô thật khó mà dịu đi.
Chủ nhân của Trần Hạo rất đáng sợ, nếu nói Hạo ca ca là quỷ dữ thì ông ấy là chúa tể của quỷ dữ.
"Làm sao An có thể không sợ! Khi mà, ông ấy sẽ giết chết anh."
An trầm lặng ngồi xuống giường.
Đôi bàn tay cô chấp lại.
Trong tâm thầm nguyện cầu với bà: "Bà ơi! Xin bà hãy chỉ cho An An hướng đi! Xin hãy chỉ cho con cách để bảo vệ cho anh ấy và cho cả con!"
Bên ngoài, Trần Hạo ngồi trên xe.
Tay đặt trên vô lăng, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước.
Chỉ một chút, Trần Hạo chợt hạ mắt xuống, nhẹ chớp.
Trần Hạo nhớ lại một quá khứ, một quá khứ chẳng mấy vui vẻ.
"Bố cậu không trở lại đón cậu, cậu có buồn không?"
Một đứa bé vô tư hỏi một đứa bé, đứa bé bị hỏi ấy chính là Trần Hạo.
Trần Hạo khi đó tầm 10 tuổi, với câu hỏi kia thì cậu bé chỉ biết cụp mắt xuống, im lặng không trả lời.
Có lẽ đó là lần duy nhất mà Trần Hạo còn nhớ về một nỗi buồn.
"Bố là kẻ thất hứa!" Trần Hạo nói khẽ trong miệng, đôi mắt lại có chút nước.
Khóe miệng Trần Hạo kéo cong, bất giác lại cười nhạt.
Ngày hôm sau.
Lục Nghị lại dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh ta và Ân Kỳ.
Ân Kỳ đã lấy lại trí nhớ, nhưng trước mặt của Lục Nghị cô vẫn cố gắng để giả vờ.
Sau bao lần thất bại, lần này cô phải biết nắm bắt cơ hội tốt.
Chỉ cần dụ được anh ta vào trong một cái bẫy, khi đó sẽ vây bắt dễ dàng hơn.
Sau khi dùng xong bữa sáng.
Lục Nghị mới nói với Ân Kỳ: "Khi không có anh ở nhà, em có thắc mắc là anh đi đâu không?"
Câu hỏi của Lục Nghị như đang thăm dò Ân Kỳ.
Ân Kỳ liền cảnh giác, cô phải trả lời cẩn thận nếu không tên hung thủ này sẽ ngửi ra mùi giả tạo của cô ngay.
"Em cũng muốn biết, chỉ là em sợ anh thấy phiền khi em hỏi thôi."
Lục Nghị cười nhẹ, đôi mắt cũng chớp nhẹ một cái: "Em nghĩ rất đúng đấy! Ở bên cạnh anh thì suy nghĩ đúng sẽ an toàn cho em."
Hàng chân mày của Ân Kỳ dần dần nhíu lại.
Lục Nghị vỗ nhẹ lên cánh tay Ân Kỳ: "Anh đùa đấy! Ở bên cạnh anh thì em cũng nên biết anh rất thích đùa." Lục Nghị cười khi nói.
Ân Kỳ cũng nở nụ cười với anh ta.
Tên sát nhân này,