Hiểu An ngồi trong căn phòng giống hệt căn phòng lần trước đã gặp cảnh sát Trương Ân Kỳ.
Lần này cô không phạm phải lỗi lầm gì cả, nhưng họ vẫn đưa cô vào phòng hỏi cung.
"Tôi chỉ biết có vậy mà thôi."
Sau hàng loạt các câu hỏi cảnh sát đặt ra cho An thì cô chỉ trả lời cho họ biết về cái tên Trần Hạo, anh ta là một sát thủ ngoài ra cô đã không nói gì thêm.
Khác với lúc đầu, An không còn tỏ ra quá bối rối và sợ hãi khi ở sở canh sát nữa.
Cô đã có thể bình tĩnh hơn mà đối diện với sự chất vấn của họ, bởi vì lúc này cô không giết người, không gây án mạng; An không việc gì phải sợ họ.
Thế nhưng, những gì cảnh sát muốn biết quá nhiều.
Họ không hoàn toàn tin những gì An nói.
Sự dò xét và chất vấn của họ kéo dài đến hơn 1h đồng hồ.
An ngồi lâu không mệt nhưng những câu hỏi của họ lại khiến cô thấy mệt mỏi.
"Vì sao cô biết Trần Hạo là một sát thủ?"
"Tại sao anh ta lại giam lỏng cô?"
"Cô biết gì về tổ chức của anh ta?"
Những câu hỏi như thế cứ liên tục xuất hiện, mi tâm của An nhíu lại, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống.
Cô bị hỏi đến mức rối loạn tiền đình.
An cảm thấy mắt mình như nhìn không rõ nữa, bên tai thì cứ ong ong rất khó chịu.
Mắt An dần lờ đờ, rồi cô ngất lịm trên bàn.
Khi An ngất đi thì anh cảnh sát kia mới thôi việc tra hỏi.
Bên ngoài, các cảnh sát đang quan sát An qua camera vội chạy vào bên trong xem tình hình của cô.
"Cô ấy làm sao vậy?" Đội trưởng Diệp Lâm nói.
Anh cảnh sát hỏi cung An thì chỉ lắc đầu.
Cô cảnh sát nữ vào cùng với đội trưởng chạy qua xem thử, cô ấy nói: "Chắc là tuột huyết áp.
Mau gọi bác sĩ đi!"
Bác sĩ được gọi đến để khám cho An và cô được đưa vào một phòng khác để nằm nghĩ.
Quả đúng như những gì cô cảnh sát kia đã nói, An bị tuột huyết áp nên dẫn đến ngất xỉu.
Việc hỏi cung của bọn họ cũng đành phải bị gián đoạn.
Đội trưởng Diệp Lâm đã họp các thành viên trong đội lại, anh phát biểu: "Hiện tại chúng ta đã tìm ra được Quách Hiểu An và cả cảnh sát Trương Ân Kỳ.
Quách Hiểu An được tình nghi là có liên quan đến các sát thủ của tổ chức mafia RED, vậy nên đã tiến hành hỏi cung.
Nhưng tôi nhận thấy việc tra hỏi này không có tác dụng, chúng ta cần phải sử dụng một phương pháp khác.
Mọi người hãy đề xuất thử nào!"
Cảnh sát nữ trong đội tên Hồng Liên lên tiếng nói: "Chúng ta hãy thử thả cừu nhử sói xem sao? Biết đâu lại thu được kết quả tốt."
Cảnh sát nam là Lý Dịch quay qua hướng của Hồng Liên và nói: "Thả cừu nhử sói, cách này chẳng phải chúng ta đã thử trước đó để dẫn dụ Lộc Quân Phàm hay sao? Nhưng hắn vẫn phát hiện đấy thôi.
Tôi cho rằng phương pháp này sẽ chỉ một lần nữa gậy ông đập lưng ông."
Cảnh sát Hồng Liên nói: "Ngoài cách đó ra thì tôi nghĩ không còn cách nào cả.
Nếu chúng ta không biết tận dụng cơ hội thì sẽ chẳng lấy thêm được thông tin nào.
Quách Hiểu An trước sau cũng phải thả, và cô ấy rất có thể sẽ lại tiếp cận với các sát thủ của RED.
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?"
"Tôi thấy Hồng Liên nói đúng đấy." Cảnh sát Triệu bỗng nói.
Cảnh sát Lý Dịch thì không đồng tình với phương án này, anh ta cho rằng nó không thiết thực: "Tôi phản đối, đó vẫn là một kế sách không hay."
"Nhưng mà..." Cảnh sát Hồng Liên muốn tranh cãi thêm nữa nhưng đội trưởng Diệp Lâm đã ngăn họ lại.
"Thôi được rồi! Từ nãy giờ, mọi người thảo luận có ý đúng của riêng mình.
Nhưng tôi sẽ quyết định thông qua kế hoạch của cảnh sát Hồng Liên.
Vấn đề là chúng ta không thể sơ hở như lần trước để sát thủ của RED phát hiện.
Cần phải lên kế hoạch kỹ càng hơn để theo dõi Quách Hiểu An."
Đội trưởng Diệp Lâm ngưng lại, anh ta vỗ tay và nói: "Nào! Bây giờ tôi muốn mọi người đưa ra lý do về việc chúng ta mai phục bị phát hiện.
Sở hở là ở đâu, tìm được nó thì tôi tin lần này chúng ta sẽ thành công."
Thế là các cảnh sát bắt đầu họp bàn để tìm sơ hở lần trước.
Họ sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng các biện pháp để khắc phục, nhằm bảo vệ cho đối tượng được theo dõi và thành viên trong đội.
Đến chiều, Hiểu An được thả tự do.
Cảnh sát không làm khó cô nữa, nhưng có thật sự là như vậy không thì An cũng không biết.
Điều mà An quan tâm lúc này là cô sẽ phải đi đâu.
Tổ chức RED liệu có đang theo dõi An hay không? Nếu cô muốn tìm đến tịnh thất của sư cô thì có mang nguy hiểm đến cho họ không?
An nhìn lên bầu trời bao la và rộng lớn, cô tự hỏi: "Nơi nào thì mới là tốt?"
An hạ mắt xuống, tâm trạng buồn rầu bước đi.
Mỗi bước đi của An không bị người của RED theo dõi thì là cảnh sát bám theo.
Họ ngụy trang thành những gì có thể ngụy trang để né tránh sự chú ý và phát hiện của An, né tránh cả tai mắt của RED.
Hiểu An cứ đi một hồi thì dừng lại.
Cô quan sát đường xá, bụng dạ thì đói, cơ thể thì lại