Ân Kỳ giật mình tỉnh giấc.
Cô đưa tay lên đầu, nhức quá! Có phải những gì cô vừa trải qua đều là một giấc mơ không?
Ân Kỳ hít thở một chút cho dễ chịu hơn, cô nhìn căn phòng.
Rất yên tĩnh, cảm giác như cô chưa hề gặp phải chuyện gì cả.
Ân Kỳ bước xuống giường, cô đi ra bên ngoài.
Cô muốn xem thử Lục Nghị đang làm gì? Có phải anh ta đã ngủ rồi không?
Ân Kỳ mở cửa phòng bước ra, bên ngoài cũng rất yên tĩnh.
Đèn ngủ ở phòng khách vẫn được bật lên như mọi khi, không có gì khác lạ cả.
Mà vốn dĩ cũng chẳng có gì khác lạ ở trong ngôi nhà này của Lục Nghị.
Ân Kỳ cũng không biết mình muốn tìm thứ gì? Chỉ là, sau khi thức dậy lúc nữa đêm thì Ân Kỳ như mất hết ký ức.
Mơ mơ ảo ảo cô không phân rõ được đâu là mộng và đâu là thật.
Đôi mắt Ân Kỳ nhìn sang hướng trái, bên đó là căn phòng của Lục Nghị.
Ân Kỳ đi tới, cô nâng bàn tay lên gõ vào cửa: "Lục Nghị! Lục Nghị anh ngủ chưa?"
Ân Kỳ đảo đôi mắt, cô đẩy cửa bước vào.
Rồi bật đèn ở bàn lên.
Anh ta đang nằm trên giường, mắt nhắm, an tịnh như ngủ.
Ân Kỳ hạ mắt xuống, cô tính quay đầu đi ra thì chợt phải dừng lại.
Ân Kỳ đá trúng một hộp thuốc.
Cô ngồi xuống, cầm hộp thuốc lên thì nhìn thấy cả nắm thuốc rơi dưới này.
Mắt Ân Kỳ nhướng cao, trong đầu cô bỗng nhớ lại cảnh tượng Lục Nghị gào khóc, cảnh tượng anh ta chỉa súng vào thùy trán của mình.
"Anh ta muốn tự sát!"
Lúc này Ân Kỳ đã nhớ rõ mọi thứ, cảnh tượng của giấc mơ không phải là mơ.
Chúng là thật!
Sự bàng hoàng dội đến trong lòng của Ân Kỳ.
Cô vội nhào đến giường của Lục Nghị, lay mạnh người của anh ta: "Lộc Quân Phàm, Lộc Quân Phàm!"
Lục Nghị không có động tĩnh.
Ân Kỳ đưa tay lên mũi của Lục Nghị, cô không cảm nhận được hơi thở.
Ân Kỳ lại bắt xem mạch cổ.
Bắt mạch nhưng lại cũng không thấy mạch, Ân Kỳ như rối lên.
Cô tiếp tục lay người của Lục Nghị: "Anh mau tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! Tại sao tôi chưa còng được tay anh thì anh lại cứ muốn chết? Anh mau tỉnh dậy cho tôi!"
Ân Kỳ như bất lực, Lục Nghị chẳng phản ứng lại cô.
Anh ta nằm im lìm như đã chết.
Ân Kỳ cũng nghĩ anh ta đã chết, tự dưng cô thấy uất ức quá! Vô cùng uất ức!
Hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống.
Cô mắng anh ta trong vô vọng: "Anh lúc nào cũng ra vẻ bí hiểm, lúc nào cũng thể hiện mình là một sát thủ có thể thách thức cảnh sát! Nhưng thế rồi sao? Chẳng phải sát thủ rồi cũng tự đi tự sát.
Nực cười! Đúng là nực cười cho một kẻ sát nhân như anh! Anh chết tốt lắm! Tốt lắm đấy đồ khốn!"
Ân Kỳ mắng và sỉ nhục Lục Nghị.
Nhưng đằng sau những lời mắng mẻ ấy lại là tiếng khóc.
Tại sao cô lại khóc? Cô khóc vì uất giận khi không thể tận tay bắt anh ta vào tù? Hay cô khóc là vì vui mừng khi một kẻ giết người hàng loạt đã chết một cách rất ngu xuẩn?
Ân Kỳ ngồi vịn tay lên người của Lục Nghị mà khóc, có lẽ cô khóc vì đã trút hết mọi gánh nặng với hắn.
Sau này cô không cần phải mạo hiểm vì hắn nữa.
Là thế, có lẽ là thế! Ân Kỳ muốn khẳng định cho mình một lý do, nhưng trong đáy lòng cô lại không phải như vậy, nó rất khó chịu, rất buồn bã.
Cô muốn gọi hắn dậy, tại sao hắn lại không tỉnh dậy? Hắn đã hứa sẽ để cho cô bắt hắn nhưng hắn lại không giữ lấy lời.
Tên khốn này cô không nên tin hắn mới đúng.
Cô điên mất rồi! Thật sự điên mất rồi! Lúc này cô mới phát hiện từ bấy lâu cô luôn nhớ lời hắn nói, nhớ lời hắn đã hứa với cô.
Là một cảnh sát mà lại