Ân Kỳ đã có ý định sẽ bắt gọn Lục Nghị, mà không phải mất thời gian để theo dõi anh ta nữa.
Dù sao cô cũng đã bị hắn nghi ngờ, cứ tiếp tục bám theo hắn thì cũng chỉ là bỏ công vô ích.
Ân Kỳ thức dậy từ sớm, nhưng cô vẫn ngồi trong phòng.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Ân Kỳ mới bước ra ngoài.
Giờ này là 6h30p sáng, Lục Nghị cũng đã thức giấc.
Hình ảnh mà Ân Kỳ dường như quen thuộc, đó là anh ta đứng dưới bếp để chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Nếu không phải là một tên sát nhân thì có lẽ Lục Nghị là một nam nhân rất tốt, rất khéo tay.
Nấu ăn cũng rất ngon, hầu như anh ta làm cái gì cũng giỏi, từ việc đánh đấm, nấu ăn hay dụ dỗ phụ nữ, cái nào làm cũng giỏi hết.
Nhưng đáng tiếc, đằng sau những sự giỏi giang ấy lại là một kẻ thích mùi máu tanh, bệnh hoạn, dâm đãng.
Trong mắt Ân Kỳ lại len lói sự phẫn nộ khi đứng nhìn Lục Nghị.
Bàn tay cô đang chấp sau lưng của cô có cầm một gói thuốc.
Ân Kỳ muốn dùng thứ thuốc này để đánh mê Lục Nghị, sau đó báo cho lực lượng AB đến bắt và khám xét nhà của Lục Nghị.
Kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng, việc cần làm bây giờ đó là Ân Kỳ sẽ pha nó vào đồ ăn hoặc nước uống của Lục Nghị.
Lục Nghị bày biện thức ăn xong thì gọi Ân Kỳ, cô ấy cũng đã đứng gần đấy từ nãy giờ.
Lục Nghị dĩ nhiên biết, nhưng thứ cầm trong tay cô ấy thì anh ta chưa biết.
Ân Kỳ vui vẻ đi đến, cô ngồi xuống ghế và nói: "Nhìn ngon quá! Mùi cũng rất thơm nữa!"
Lục Nghị cười: "Vậy em ăn nhiều vào."
Ân Kỳ mỉm môi và lấy đũa gắp thức ăn, Lục Nghị cũng cầm đũa và ăn.
Lúc này Lục Nghị ngồi cạnh, khả năng để ra tay của Ân Kỳ xem như không có, cô đành bình tĩnh mà ăn uống vui vẻ.
Đợi một cơ hội khác dễ dàng hơn.
Sau khi ăn Lục Nghị dọn chén đũa, Ân Kỳ thì giúp rửa chén bác.
Khi Ân Kỳ rửa chén, Lục Nghị đứng bên cạnh dịu dàng nhìn cô, chỉ là nhìn cô như vậy, không phải ham muốn hay bệnh hoạn.
Đôi mắt buồn buồn của Lục Nghị lại thấy sáng nhẹ chút niềm vui.
Niềm vui nho nhỏ ấy có lẽ là nhìn Ân Kỳ như thế này, nhìn người con gái lúc nào cũng muốn bắt anh đang đứng bên cạnh.
"Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?" Ân Kỳ khó chịu khi Lục Nghị nhìn mình, nhưng bề ngoài cô tỏ ra giả trân ngượng ngùng.
Lục Nghị nói: "Anh muốn trân trọng."
"Trân trọng cái gì?"
"Là trân trọng em." Lục Nghị thành tâm nói, ánh mắt chân thật nhìn Ân Kỳ.
Ân Kỳ chợt ngưng tay, cô sau đó định mở miệng thì Lục Nghị đã nói: "Trong căn nhà này trước đây chỉ có mình anh, anh làm gì cũng là một mình.
Nhưng bây giờ thì có thêm em, anh cũng bớt cô đơn hơn.
Như vậy chẳng phải rất đáng trân trọng."
Ân Kỳ gượng cười, cô nói: "Anh rất đẹp trai! Việc dùng nét đẹp này để dẫn một người phụ nữ về nhà cũng đâu phải là một chuyện khó."
Lục Nghị hạ mắt xuống, giọng nói có chút thay đổi: "Chỉ có em và An bé nhỏ mới là hai người phụ nữ có thể thoát được sát thủ Lục Nghị.
Những người khác họ không có cơ hội để sống."
Ân Kỳ bỗng nhíu mày, cô rửa xong cái chiếc muỗng cuối cùng thì quay qua nhìn thẳng Lục Nghị: "An bé nhỏ là ai?"
Lục Nghị bình thản nói: "Là Quách Hiểu An."
"Quách Hiểu An?" Ân Kỳ ngạc nhiên, sau đó cô lại nhíu mày và hỏi: "Anh thích cô ấy sao?"
Lục Nghị cười khi Ân Kỳ hỏi vậy.
Ân Kỳ không thấy Lục Nghị trả lời thì trong lòng lại bỗng tức giận: "Anh nói đi chứ? Anh thích cô