Mùa thu đến, những cơn mưa rào lại ngày một nhiều hơn.
Không khí vì thế mà cũng mất dần đi sự ấm áp.
Hiểu An đứng trước nhà, bàn tay cô nhẹ nâng lên hứng những giọt nước mưa.
Trong lòng buồn dịu theo cái lạnh mang đến, nhưng cũng len lói một chút của cảm giác của bình yên.
Sư cô Hà Liên bước đến bên cạnh An, nhẹ cất giọng: "Nước mưa rất mát cũng rất tinh khiết."
Bàn tay sư cô cũng đưa lên đón lấy nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, đôi môi khẽ mỉm cười.
Hiểu An nhìn qua sư cô, cô cũng cười nhẹ và nói: "Con thích ngắm những cơn mưa, và thích được chạm vào chúng."
Nét miệng của Hà Liên lại vẻ lên nụ cười hiền hòa, bà nói với An: "Con cũng như hạt mưa vậy."
An chớp đôi hàng mi, lại nhìn qua sư cô mà không hiểu ý bà nói, nhưng An cũng không hỏi sư cô như thế có nghĩa là gì.
Hai người họ tiếp tục hứng những giọt nước mưa.
Hình ảnh của An và sư cô lọt vào trong chiếc ống nhòm từ phía xa của cảnh sát.
Họ đã theo dõi An gần cả tuần qua nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của mafia Trần Hạo.
Không biết khi nào thì kẻ này mới chịu xuất hiện nữa đây?
Hiểu An và sư cô đang vui vẻ hứng mưa thì bỗng nghe tiếng gõ cửa cùng tiếng kêu vọng vào: "Có ai không? Xin cho núp mưa một chút!"
Sư cô lấy chiếc ô che lên và đi ra mở cửa.
Người đàn ông ở tuổi ngũ tuần bước vào, trên tay ông cầm một cái lá chuối lớn để che mưa, quần áo bị ướt đôi chút.
"Phiền cô cho tôi núp mưa một chút, hết mưa tôi sẽ đi ngay."
Sư cô hào sảng nói: "Không sao, ông anh muốn núp tới mai cũng được."
Người đàn ông cười cười rồi đi vô trong nhà cùng sư cô.
Hiểu An pha ấm trà, cô rót ly nước cho ông chú và nói: "Chú uống cho ấm người."
"Cám ơn cháu!" Ông cầm ly trà lên và uống.
Trời lạnh thế này được uống ly trà nóng quả thật ấm người, dễ chịu và thoải mái.
Hiểu An mỉm cười, cô cũng rót cho sư cô một ly rồi rót cho mình một ly.
An rót xong thì đặt ấm trà qua một bên, cô ngồi xuống ghế trò chuyện với vị khách lạ.
"Chú đi đâu mà bị mắc mưa thế?"
Ông chú nói: "Chú đi thăm mộ một người bạn."
Sư cô Hà Liên: "Thế ông anh đi bộ à? Không có xe cộ gì sao?"
Ông chú cười ngại rồi trả lời: "Xe tôi để dưới con dốc, gần ngôi mộ bạn tôi.
Lúc về thì xe không thấy đâu nữa."
Hiểu An nghe vậy thì nói: "Thế là bị mất trộm rồi."
Sư cô cầm ly trà lên uống một ngụm, bà đặt ly xuống: "Ở đây tuy là vùng thôn quê nhưng trộm cắp cũng không kém gì thành phố đâu ông anh ạ."
"Là tại tôi bất cẩn, cứ nghĩ là không sao nhưng ai ngờ."
Hiểu An rót thêm trà vào ly của ông chú, vừa làm cô vừa nói: "Bọn họ chỉ dám lấy trộm của người dân hiền lành, chứ nếu là của mafia thì bọn họ sẽ chẳng bao giờ có cái gan ấy."
Sư cô và ông chú nghe xong đều nhìn An với một sự lạ lẵm.
Hiểu An có lẽ đã ở bên cạnh của Trần Hạo lâu quá nên bị nhiễm về thói giải quyết của mafia hay sao, mà trong lời nói của cô bé lại đanh đá thế kia.
Hà Liên cũng hơi ngạc nhiên khi nghe An nói vậy.
Ông chú hiếu kỳ cất giọng hỏi: "Cháu đã từng gặp người của mafia sao?"
Hiểu An nhìn chú rồi trả lời: "Dạ, đã gặp nhiều lần ạ."
"Mafia rất đáng sợ, nếu cháu không có liên hệ gì thì nên tránh xa." Ông chú cất lời khuyên An.
Hiểu An nhẹ giãn môi, cô nói: "Dạ cháu biết."
Sư cô vỗ nhẹ lên cánh tay An, bà biết cô bé đang buồn nên an ủi.
Hiểu An mỉm cười với sư cô, sau đó cô đi vào phòng.
Ông chú nhìn biểu hiện của An thì trong lòng cũng có chút thắc mắc nên đã hỏi sư cô: "Nhìn cô bé có vẻ hiền lành nhưng sao lại gặp gỡ mafia? Thế không tốt chút nào."
Sư cô Hà Liên cũng không giấu giếm gì khi ông chú hỏi, bà cũng tâm sự với ông đôi chút về Hiểu An: "Nó rất hiền, hiền như cục đất! Hiểu An yêu một chàng trai là người của mafia, nhưng kết quả của tình yêu đó không thể là một kết quả tốt.
Vậy nên, hễ nhắc điều gì liên quan đến người con trai đó thì nó lại buồn."
Ông chú: "À thì ra là vậy! Tội cho cô bé quá!"
Một lúc sau, trời đã tạnh hẳn mưa.
Ông chú xin từ biệt sư cô và Hiểu An để ra về, nhưng Hiểu An và sư cô lại có ý muốn giữ ông chú ở lại ngủ một đêm.
Ông chú từ chối mãi không được nên đành nhận lấy tấm ân tình này.
Đếm đến, các chú tiểu và sư cô đều đã ngủ.
Riêng Hiểu An thì ra ngoài sân, cô ngồi ở bậc thêm ngước nhìn lên bầu trời.
Không khí vẫn ẩm thấp, hơi mưa vẫn lành lạnh nhưng như thế lại làm cho lòng của An dễ chịu hơn.
An nhìn bầu trời tìm xem có bao nhiêu vì sao đang sáng, cô rất thích ngắm sao nhất là những lúc buồn và nhớ bà.
Ông chú lúc này cũng chưa ngủ, ông đi ra và ngồi xuống cạnh An.
Hiểu An ngạc nhiên, cô quay sang nhìn ông chú.
Ông chú hướng mắt lên bầu trời, nhìn gương mặt ông tỏa ra sự hiền hậu, trông ông giống như là chú Hoắc vậy, người chú cùng quê xấu số của An.
"Cháu thích ngắm sao à?" Ông chú hỏi.
Hiểu An quay lại, cô nhìn lên trời và đáp: "Dạ, cháu đã thích ngắm sao từ khi còn bé."
Ông chú nhẹ thở ra và bảo: "Chú cũng rất thích ngắm sao.
Bạn hữu của chú cũng vậy, đều có sở thích này."
Hiểu An hạ mắt xuống, lắng đọng một chút.
Cô lại nhìn lên trời: "Cháu ngắm sao là vì cháu nhớ bà và anh hai.
Hồi còn sống bà nói