"Bà ơi!"
Hiểu An thốt lên rồi giật mình tỉnh dậy, cô nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.
An hoang mang, cô lặp tức leo xuống giường, mở cửa chạy ra bên ngoài.
An vừa chạy ra thì bỗng dừng lại, cô nhìn thấy Trần Hạo.
Ở đại sảnh Trần Hạo ngồi trên một chiếc ghế sô pha, trên tay Trần Hạo cầm một khẩu súng, anh ta dùng khăn cẩn thận lau chùi, ánh mắt rất ngắm nghía.
Hiểu An nhẹ chau mày, cô cứ tưởng cô đã nằm mơ về đám cháy, nhưng không, nhìn thấy Trần Hạo thì cô biết đó không phải là ác mộng, nhà cô thật sự đã bị cháy và Trần Hạo đã cứu cô.
Hiểu An nhìn Trần Hạo, cô hơi do dự, định nói gì đó nhưng lại nghĩ không nên, An lẳng lặng bước đi, bước đi một cách rất nhẹ không gây tiếng động.
Nhưng Trần Hạo là sát thủ, An không đơn giản có thể qua mắt được anh ta.
"Đứng lại đó!"
Trần Hạo thốt lên, anh ta còn chưa nâng lên đôi con ngươi thì đã phát hiện ra Hiểu An.
An đứng lại, cô thở ra, đã nhẹ lắm rồi mà vẫn khiến anh ấy phát hiện.
An ngẩng đầu quay sang Trần Hạo, lúc này đôi mắt của cô bất nhiên nhướng cao, Trần Hạo bỗng chỉa súng thẳng về phía cô ngón tay bóp cò pằng một phát...
An đến đơ cả người, đôi mắt vẫn mở tròn.
Trần Hạo cong khóe miệng rồi thổi khẩu súng một cái, Hiểu An bị dọa đến run người, cô hít thở rất sâu, từ từ khi đã bình tĩnh hơn An mới quay đầu ra đằng sau nhìn.
Tấm bia đạn bị Trần Hạo bắn một phát ngay hồng tâm, cực kỳ chuẩn.
"Sao hả? Cảm giác của việc xém chết như thế nào?"
Trần Hạo tựa lưng ra ghế, chân vắt chéo, hai cánh tay thông thả vươn dài đặt trên thành ghế.
Hiểu An nuốt xuống nước bọt, gương mặt sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn rất cứng rắng.
"Anh bắn là để muốn biết cảm giác của An như thế nào sao?"
Trần Hạo nhướng mày gật đầu.
An nhìn biểu hiện ấy của Trần Hạo thì rất bất mãn, cô nói:
"Rất sợ! An trả lời như vậy chắc là rất vừa ý anh."
Trần Hạo đứng dậy, anh đi đến An, đôi mắt lãnh huyết nhìn thẳng vào ánh mắt không chịu khuất phục của Quách Hiểu An.
"Biết sợ thì tại sao lao vào đám cháy? Là cô bị cận thị, hay đầu óc cô vốn rất đần?"
An hạ xuống ánh mắt, cô nói: "An chỉ muốn di ảnh của bà, đó là thứ duy nhất để An có thể nhớ về bà."
Trần Hạo nghe xong thì liền mắng: "Ngu xuẩn."
An nâng mắt lên, Trần Hạo đứng thẳng người, anh ta nói:
"Vì một di ảnh mà đến mạng cũng không cần, bà cô chắc là rất hãnh diện vì có một đứa cháu ngu hết phần thiên hạ."
An tức giận khi anh ấy sỉ nhục cô và bà: "Anh nói gì An cũng được, nhưng đừng lôi bà của An vào."
An bức xúc nhìn Trần Hạo, sau đó cô bỏ đi nhưng Trần Hạo bỗng kéo lại cánh tay An.
An quay lưng, cô nói: "Hạo ca ca tại sao anh lại muốn làm khó An?"
"Nói cô ngu thì đâu có sai, tôi đã cứu cô, đưa cô về đây, vậy mà bây giờ cô nói tôi làm khó cô?"
"An biết, An cám ơn anh, nhưng An phải về nhà, anh hãy thả tay An ra đi."
Trần Hạo nhấn giọng: "Biết?"
"Cô biết tôi cứu cô thì tại sao khi nãy lại lén bỏ trốn, là cô sợ tôi à?"
"An không thích sát thủ, cũng không muốn dính líu gì đến sát thủ." An trả lời, giọng nói hạ xuống.
Trần Hạo khóe miệng kéo cong, anh nói: "Đúng rồi, người như cô thì làm sao mà thích sát thủ, xem phim nhiều thấy sát thủ rất đáng sợ có phải không? Nhưng nghe này cô nàng ngây thơ, phim chỉ là dựng, thực tế còn khốc liệt hơn rất nhiều."
An giật tay, cô nói: "An biết rồi, chào anh."
"Đứng lại, nhà tôi không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Hiểu An đứng lại nhưng chỉ vài giây thì cô bỏ chạy, Trần Hao cười gian, con nhỏ này sợ đến mức phải chạy rồi.
Hiểu An chạy ra bên ngoài, nhưng cô đi lòng vòng mãi mà không ra được cửa, có rất nhiều cây cối trồng trong sân vườn, chỉ là An không biết ngôi nhà thật sự của Trần Hạo được thiết kế như một mê cung, một cô gái bình thường như An không thể nào ra được.
Cuối cùng An không đi được đành phải quay vào trong.
Trần Hạo đang xem TV, chiếc TV này có cảm biến hình ảnh, Trần Hạo chỉ cần ngồi từ xa chuyển kênh bằng một cái vơ bàn tay.
Hiểu An đứng yên một góc nhìn Trần Hạo, Trần Hạo biết nên nhếch mép cười An:
"Sao không đi nữa?"
"Anh thừa biết còn hỏi An làm gì?"
Trần Hạo liếc mắt sang An: "Đi nấu ăn đi, ở nhà tôi thì phải làm việc, không cho cô ở không công."
Trần Hạo đứng dậy, tay đúc vào túi quần, anh đi ra cửa nhưng đứng lại nói thêm một câu: "Làm cho lẹ, khi nào tôi về là cơm phải chín đấy."
"Anh đi đâu vậy?" An hỏi.
Trần Hạo nói: "Đi một nơi sẽ chẳng dẫn cô theo."
Nói xong thì Trần Hạo bỏ đi, An thở ra: "Có bảo anh dẫn theo hồi nào đâu."
--------
Hiểu An đi xuống bếp, cô quan sát không gian dưới này bất giác thở dài, nấu ăn? Tại sao mọi người cứ muốn cô nấu ăn vậy nhỉ? Gian bếp này cũng giống như nhà của Lục Nghị, may là An có nhìn thấy Lục Nghị sử dụng những thiết bị hiện đại, cho nên An không phải bối rối nữa, chỉ là từ khi nào cô lại trở thành người sai vặt của