Khẩu súng của Jan nhắm thẳng, viên đạn như lưỡi hái của thần chết bay đến đoạt mạng của sát thủ số hai.
Thời khắc ấy, Âu Nhược Đình biết rõ bản thân khó thoát.
Đây là số phận của một sát thủ, số phận nghiệt ngã khi cô bước chân vào trong thế giới ngầm.
Từ một cô gái bị bọn buôn người bắt giữ, với sợ hãi và khiếp đảm cô đã không thể chống trả bọn chúng, thân thể bị trà đạp.
Nhưng kể từ lúc cô bắt đầu giết người thì không còn một kẻ nào là dám động vào cô nữa.
Sự yếu đuối của Âu Nhược Đình đã hoàn toàn chết đi khi cô trở thành nữ sát thủ của tổ chức F.
Cô đã trở nên rất mạnh mẽ, hung ác và tàn bạo, cô có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình với những bản lĩnh đã được huấn luyện.
Nhưng trở thành gai gốc như vậy thì cũng phải trả cái giá rất đắt.
Đấy là sát thủ phải luôn sống trong những hiểm nguy, vượt qua được thì tồn tại còn không thì chỉ có thể đón nhận cái chết tàn khóc.
Giữa lúc ấy, giữa lúc viên đạn của Jan đã chuẩn bị lấy đi mạng sống của Tam Nương thì Trần Hạo đã xoay người lại, cũng là xoay cả cơ thể của Tam Nương ra sau.
"Pằng!"
Máu đỏ chảy ra, thấm ướt trên chiếc áo khoác màu đen của Trần Hạo.
Anh ta đã đỡ lấy viên đạn cho Âu Nhược Đình.
Hành động ấy khiến Jan rất ngạc nhiên, cô ta tạm thời hạ súng xuống hướng đôi mắt hiếu ký đến sát thủ số một.
Tam Nương hít thở sâu, cô gỡ hai tay của Trần Hạo đang ôm chặt người mình rồi quay ra sau.
"Tại sao anh cứu em? Anh nói đi, tại sao anh làm vậy?" Tam Nương lớn tiếng hỏi Trần Hạo, đôi mắt lóe lên sự sửng sốt.
Trần Hạo nhíu chặt mi tâm, trĩu sâu hàng chân mày, nhưng anh ta không trả lời thắc mắc rất lớn ấy của Âu Nhược Đình mà chỉ nói: "Chạy đi!"
Nghe hai chữ ấy khuất mắc của Âu Nhược Đình vẫn chưa được giải, nhưng nghe anh ấy nói thế thì đáy lòng của cô đã nhói lên.
Cô ôm lấy Trần Hạo vì anh ta đang gục xuống.
Bàn tay của Âu Nhược Đình chạm vào vết thương liền bị máu dính lên ẩm ướt.
Trần Hạo đang bị chảy máu rất nhiều và cần được cầm lại.
"Mau chạy đi!" Trần Hạo nói, hơi thở nặng nhọc.
Jan chớp mắt, cô ta bắt đầu nâng súng lên một lần nữa.
Âu Nhược Đình hướng đôi con ngươi tăm tối và hung tợn đến Jan.
Trần Hạo phải là do Tam Nương cô ra tay, nếu cô còn chưa động đến anh ấy thì không có bất kỳ ai được làm anh ấy bị thương dù chỉ là một ngón tay.
Âu Nhược Đình lập tức lăn vòng né cú nhắm bắn của Jan, khi đã né được thì tức khắc ném một lựu mình về hướng của cô ta.
Jan nâng mắt, khẩu súng liền bị ném đi.
Jan chống tay lộn ngang sang bên phải để né sức nổ của lựu mình.
Tam Nương móc sợi dây roi quất tới quấn lấy cổ của Jan, cô ta siết chặt hai tay vào dây kéo giật Jan tới.
"Tao muốn xử mày lâu rồi đấy Jan ạ?"
Đôi con người của Âu Nhược Đình bén lên, cô ta siết thật mạnh kéo Jan ngã cái ự xuống đất.
Nhưng sát thủ Jan không dễ bị đánh gục như vậy cô ta cũng có ám khí ở mũi giày, dùng lưỡi dao cắt đứt dây thừng của Tam Nương.
Jan lộn vòng tới quay người đá một phát vào mặt Âu Nhược Đình.
Ở một nơi khác, Quách Hiểu An đang ở nhà của chú Lương Thành, cô không biết vì sao nhưng tối hôm nay cô lại không thể ngủ được.
An đứng ở cửa sổ, trên tay cô cầm khẩu súng mà Trần Hạo đã đưa cho cô.
Ánh mắt An chăm chú nhìn vào súng, cô nhớ lúc anh ấy dạy cô bắn súng đã nói phát mà anh ấy bắn ra sẽ là phát giết người, còn phát mà cô bắn thì hãy là để cứu người và cứu cả bản thân của cô nữa.
An cũng đã nghe lời anh ấy và luyện bắn chăm chỉ, nhưng An vẫn cảm thấy sợ khi nổ súng.
Chỉ khi anh ấy đứng sau lưng An thì An lại rất tự tin.
"Hạo ca ca là người rất mạnh mẽ."
Một người mạnh mẽ và cứng rắng như Trần Hạo nhưng hôm đó lại rơi nước mắt.
An có hỏi chú Thành và cũng đã được chú ấy nói cho biết lý do.
Nguyên nhân là vì bố của Hạo ca ca, An thật không ngờ khi biết bố anh ấy là một đặc vụ.
Nhưng Hạo ca ca lại đi con đường của một sát thủ, bàn tay nhuốm máu và đã giết rất nhiều người.
An nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô nhẹ thở ra một làn hơi.
Đôi mắt nhìn về một hướng xa, không gian thật tĩnh lặng, An đang cảm nhận bầu không khí yên bình thì bỗng dưng có một con mèo trắng nhảy vồ lên vai cô.
"Meo!"
Hiểu An giật nảy mình, cô làm rớt súng xuống cửa sổ vì sự giật mình ấy.
"Ôi không!"
An vội