Từ đâu đó bỗng dưng một mảnh giấy được vo tròn ném vào cửa sổ phòng của Hiểu An, lăn đến chân của cô.
An ngạc nhiên nhìn xuống chân mình, cô nhặt mẩu giấy lên đi đến cửa sổ ngó ra bên ngoài xem thử là ai đã ném vào, nhưng An không nhìn thấy bất kỳ một ai cả.
Có một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng của cô.
An đóng cửa sổ lại sau đó đã mở mảnh giấy bị vo tròn này ra xem thử.
Bên trong viết: "Muốn cứu Trần Hạo thì đến địa điểm X, tuyệt đối không được để bất kỳ một ai biết nếu không cô sẽ chỉ nhận được một cái xác."
Hiểu An chau mày, cô nâng mắt lên trong lòng lập tức lo lắng.
Nhưng Hạo ca ca không phải là người mà ai muốn bắt là bắt anh ấy được, tin này có thể chỉ là của một ai đó muốn dẫn dụ An ra bên ngoài.
Người đó cũng rất có thể là Jan.
An bóp lại mảnh giấy, cô đi đến thùng rác và ném nó vào đó.
An cũng đi tới kéo màn cửa lại, cô sẽ không để bản thân mình mắc bẫy của bọn chúng đâu.
….
Lục Nghị sau một ngày ngủ thoải mái đến tối đã có thể tỉnh dậy một cách khỏe khoắn hơn, điều đầu tiên mà anh ta làm khi mở mắt đó ra nhìn xem điện thoại.
Lúc này tính hiệu màu đỏ đã có sự nhấp nháy.
Lục Nghị ngồi bật dậy: "Giã Kim Đại đang ra ngoài."
Một khi lão ra ngoài thì Lục Nghị sẽ có cơ hội thực hiện mục đích của mình.
Nhưng địa điểm mà lão đang di chuyển là một nơi khá lạ, trên bản đồ cũng không xác định được rõ địa danh mà xe đã đi qua.
"Chủ nhân đang có nhã hứng đi chơi xa sao?"
Lục Nghị đứng lên, khoan hay quan tâm lão, trước tiên anh phải đi ăn gì đó cho no cái đã.
Dù là sát thủ thì cũng không thể phủ nhận câu nói: "Có thực mới vực được đạo."
…
Trong lúc ấy, Trương Ân Kỳ đã lần ra được biển số của chiếc xe tải đã giúp tên hung thủ giết chết ba của cô.
Hôm nay là đám tang của ông, nhưng Ân Kỳ không có mặt.
Bây giờ cô chỉ nghĩ duy nhất một điều thôi, đó là thay vì cô ở đó khóc lóc thì cô sẽ đi tìm tên ác ma vô nhân tính ấy bắt hắn phải lấy mạng đền mạng cho ba của cô.
Dù cho Trương Ân Kỳ có phải tháo xuống quân phục của cảnh sát thì cô nhất định cũng sẽ phải thay trời hành đạo, bắn chết tên khốn đội lốt người đó.
Ân Kỳ bám theo tên tài xế xe tải, gã là một người có thân hình to tướng, đầu trọc láng bóng, cơ tay cơ bắp cuồn cuộn, tuổi tầm bốn mươi trở lên.
Gã dừng lại tại một cửa hàng nhỏ quen đường, đi vào đấy để mua vài lon bia.
Lúc đi ra gã có tiện tay khui một lon để uống, đang điều khiển phương tiện giao thông mà tên này dám uống những thứ đó, gã này không bị phạt vì tội uống bia rượu thì trước sau gì cũng sẽ bị bắt vì tội gây tai nạn.
Gã quay trở lại chiếc xe tải, ngồi vào ghế lái, tay phải chuẩn bị khởi động xe thì bỗng dưng có một khẩu súng chĩa vào thùy trán của gã.
Gã chưa kịp liếc qua nhìn thì đã bị đe dọa: "Không muốn chết thì ngồi yên."
Gã nuốt ực nước bọt: "Cô là ai, tôi có ân oán gì với cô sao?"
Trương Ân Kỳ cất giọng lạnh như băng: "Ân oán của ông với tôi chính là việc ông là đồng bọn của tên sát nhân."
Gã biểu cảm lo lắng cộng thêm sự hoang mang vì không hiểu mình đã đắc tội gì với cô ta: "Tên sát nhân nào, tôi có biết cô đang nói tên nào chứ?"
"Hôm thứ ba kẻ ám sát quan chức họ Trương, ông đã chở hắn chạy thoát khỏi sự truy bắt của đội an ninh.
Tôi muốn biết hắn đang ở đâu?"
Gã đổ mồ hôi, tuy tướng người to tê nhưng thực chất rất nhát gan, không dám động đậy gì khi bị chĩa súng.
Nhưng gã quả thật không có biết cái tên gì mà cô ta nói, rốt cuộc là cái thằng nào đây? Mà khoan, cô ta nhắc đến hôm thứ ba.
Gã chợt nhớ lại, hôm đó khi gã dừng xe ở một trạm xăng thì có một tên nhảy xuống từ lưng xe.
Tên đó gã chả có quen, cũng chả có gặp lần nào, nhưng hắn khi nhảy xuống xe thì vẫy tay với gã một cái rồi bỏ đi.
Lúc đó gã ta nghĩ tên này chắc là đi quá giang nhưng lại láu cá nhảy lên xe của gã mà không có xin phép, tính chửi rồi mà nó đi nhanh quá cũng chả kịp chửi ấy chứ.
"Đang suy nghĩ gì đấy, tốt nhất ông đừng nên giở trò với tôi." Khẩu súng dí tới, gã liền thốt lên: "Khoan, khoan…"
Gã sau đó kể một lèo cho Trương Ân Kỳ biết sự việc, không sót một chi tiết nào mà gã nhớ về cái hôm đó.
"Làm sao tôi tin ông đây?" Ân Kỳ nghe xong lại hỏi như vậy làm gã vừa tức vừa sợ.
"Tôi gạt cô thì tôi được cái gì? Ai mà biết cái thằng quỷ ma đó nó giết người chứ? Trời ơi! Cô làm ơn làm phước tha cho tôi đi, tôi là công dân lương thiện không có dám cấu kết với mấy cái loại cô hồn đó đâu."
Trương Ân Kỳ suy nghĩ một chút sau đó cô nói: "Thôi được, coi như tôi tạm thời tin ông.
Hôm đó, ông đã chở hắn đến cây xăng nào thì hãy chở tôi đến ngay chỗ đó.
Nhớ là không có được giở trò đấy."
Hắn gật đầu lia lịa, tay run run đặt lên vô lăng: "Cô có thể thu súng lại được không? Như thế này tôi sợ quá sẽ không lái xe được."
Ân Kỳ hạ súng xuống nhưng cô không cất súng đi mà chĩa vào hông của hắn.
Hắn nhìn qua thấy ánh mắt cô ta rất dữ dằn thì nuốt ực nước bọt.
…
Trần