Tam Nương rút ra một phi tiêu, ngắm thẳng bắp chân trái của Quách Hiểu An mà phóng.
Hiểu An lặp tức ngã xuống mặt đường, chân rỉ máu, An đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy lê lếch chạy đi.
Tam Nương chẳng cần phải đuổi, vốn dĩ phi tiêu gâm sâu, Hiểu An khó mà di chuyển.
Tam Nương không mất quá nhiều thời gian để lại gần Hiểu An, lúc này An lại khụy chân xuống, hàng chân mày cô nhíu lại vì đau.
Tam Nương ngồi xuống, một chân tiếp đất một chân làm trụ, dáng vẻ rất thượng đẳng.
Cô chăm chú nhìn Hiểu An, cũng xinh đấy chứ, mắt to long lanh, gương mặt khả ái, chỉ có điều ăn bận quê mùa, Trần ca chẳng lẽ thích mẫu con gái như thế này, Tam Nương đang suy nghĩ thì Hiểu An bỗng nói:
Xin hãy tha cho tôi!
Tam Nương cười: Trong từ điển của sát thủ không có chữ tha.
Tam Nương lại giơ lên con dao, rất nhanh cô ta đâm thẳng vào phần ngực trái của Hiểu An, vết đâm thẳng tim.
Ưh...!Hiểu An giật người một cái, chiếc áo màu trắng nhuộm đầy máu đỏ.
An ngã xuống, đôi mắt đáng thương dõi theo kẻ đã giết mình.
Tam Nương như không có chuyện gì mà đứng dậy, xoay người không hề áy náy bỏ đi.
Hiểu An hơi thở ngắt đoạn, miệng lại nôn ra máu, mắt cô như tối dần đi, cảnh vật xung quanh vô cùng mờ nhạt.
Bà ơi! Đã chẳng ai cứu lấy con, con xin lỗi vì đã không thể sống tiếp, không thể sống tốt như đã hứa với bà, An An phải đi theo bà rồi!
Lúc đó, trong lúc An đã không thể nhìn rõ mọi thứ, thì nhận thức cuối cùng của cô là một bóng người, đôi giày đen hình móc câu trắng.
Lục Nghị đặt ngón tay lên mũi của Hiểu An, hơi thở rất yếu, thật đáng ngạc nhiên bị đâm như vậy mà vẫn còn chưa tắt thở, mạng lớn đây.
Lục Nghị cười nhẹ, anh ta bế Hiểu An lên trên tay, con dao đâm vào ngực trái vẫn chưa hề được rút ra.
-------
Trần Hạo đang ở trong ngôi nhà riêng thì bỗng có tiếng chuông điện thoại.
Tin tin...
Trần Hạo lấy điện thoại ra từ túi áo khoác:
Nói đi!
Mở cổng giùm!
Không rảnh! Trần Hạo thốt lên, anh định tắt máy thì bên đầu dây bỗng nói:
Không mở thì đừng trách tại sao cửa bị hỏng đấy.
Tuốt tuốt...!Điện thoại bỗng bị ngắt.
Thằng nhãi ranh.
Trần Hạo thốt lên, chân mày nhíu lại, anh đành phải đi ra ngoài xem Lục Nghị muốn giở trò gì?
Trần Hạo nhấn nút mở cổng, ánh mắt liền có động thái kinh ngạc nhưng không quá rõ rệt.
Lục Nghị hai tay bế Hiểu An, áo của cô ấy thấm đượm máu đỏ, Lục Nghị ngang nhiên bước vào trước đôi mắt phẫn nộ của Trần Hạo.
Vào trong nhà, Lục Nghị thả Hiểu An xuống sàn.
Lục Nghị quay sang Trần Hạo điềm tĩnh nói:
Nếu anh không dành từ tay tôi thì ít ra cô ta sẽ không phải bị đâm.
Lục Nghị nói sau đó tỏ ra bí hiểm, đưa tay ngay miệng nói nhỏ trong tai của Trần Hạo: Bởi vì tôi sẽ cho cô ta chết nhẹ nhàng hơn.
Trần Hạo nắm lấy cổ áo của Lục Nghị, tia hung tợn lóe trong ánh mắt.
Lục Nghị cười nhếch khóe miệng: Chôn cất đi, dù sao cũng nên tử tế một chút với nữ nhân.
Lục Nghị nói rồi núm tay Trần Hạo hất ra: Áo của tôi rất đắc, làm rách thì mệt đấy.
Nói xong Lục Nghị bỏ đi, Trần Hạo nhìn Quách Hiểu An, mi tâm nhíu sâu, nhưng trái tim sát thủ xưa nay vốn là máu lạnh.
Trần Hạo lại là kẻ vô tình nhất trong tổ chức, hắn chỉ nhìn Hiểu An với đôi mắt của hai chữ uổng công, uổng công đã giữ mạng sống cho cô ta, nếu biết trước có ngày hôm nay thì chết với súng của Trần Hạo sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Trần Hạo ngồi xuống, hắn quan sát con dao, vết đâm này và cả phi tiêu ở chân nữa:
Là ám khí của Sát thủ số 2 Âu Nhược Đình.
Trần Hạo rút con dao ra, máu quăng lên dính trên mặt của hắn.
Hiểu An bỗng giật người một cái, Trần Hạo đứng dậy nhưng chợt tay áo hắn bị níu lấy.
Trần Hạo kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh giá.
Còn thoi thóp sao?
Trần Hạo hất tay An, hắn nhìn đôi mắt tuyệt vọng của cô thì rút súng lên nòng chỉa vào tâm trán của An:
Cô bị đâm vào tim, dù sao cũng chết, thêm một giây chỉ đau thêm một giây, tôi sẽ kết thúc mọi đau đớn cho cô.
Hiểu An hàng mi chớp động, giọt lệ lăn ra từ khóe mắt, Trần Hạo rất tàn nhẫn, đó là bản chất của sát thủ, ngón trỏ của Trần Hạo đã chuẩn bị bóp cò thì bàn tay yếu ớt của An đã chạm vào bàn tay, bàn tay đang cầm khẩu súng của Trần Hạo.
Hạo...ca..c...a!
An đã không thể nói gì hơn, đôi mắt không thể không nhắm lại, bàn tay cũng buông xuống nhưng lúc đó Trần Hạo cũng đã không nổ súng.
Hắn chưa từng bị bất cứ việc gì khiến ngón tay không thể thực hiện thao tác, nhưng mà lúc An chạm vào bỗng nhiên hắn đã phải dừng lại, rốt cuộc là tại sao? Tại sao hắn chưa lần nào là có thể xuống tay với Quách Hiểu An.
---------------------------------------------------------------------------------------
Thuộc hạ của Tam Nương bước đến thông báo:
Cô chủ có Trần Hạo đến tìm.
Tam Nương đang đứng ở ngoài sân, vui vẻ nựng yêu Đại Bàng, nghe thông báo Tam Nương cười nhẹ một cái rồi nâng tay lên, Đại Bàng tung cánh bay vút lên trời tiếng chim ưng vang lên đầy mạnh mẽ.
Tam Nương sau đó đi đến chỗ của Trần Hạo.
Thật chẳng mấy khi Trần ca đích thân đến chỗ của Tam Nương.
Tam Nương đứng sau lưng của Trần Hạo, nhẹ nhàng cất giọng.
Trần Hạo một tay đúc vào túi quần, hắn quay lưng, ánh mắt chất vấn thẳng hướng nhìn đến sát thủ số 2.
Giết Quách Hiểu An là có mục đích gì?
Tam Nương khẽ nâng hàng lông mày: Quách Hiểu An? Là ai vậy?
Tam Nương