Khẩu súng của Giã Kim Đại vẫn hướng tầm ngắm đến Trần Hạo, nhưng đáng tiếc viên đạn vừa rồi không phải là do ông ta đã bắn ra.
Cánh tay phải của Giã Kim Đại nhỏ xuống những giọt máu đỏ.
Đôi mắt thâm hiểm của ông ta chuyển sang hướng bên trái, một khẩu súng khác đang chĩa đến ông ta và người cầm súng ấy là Âu Nhược Đình.
Sát thủ cuối cùng của Tam Hổ đã xuất hiện.
Lục Nghị và Trần Hạo đều quay lại, họ ngạc nhiên trước sự hiện diện của Tam Nương.
Cả hai đều không nghĩ rằng cả ba sát thủ của Tam Hổ sẽ hội tụ tại đây.
Hai tay của Tam Nương chĩa súng vào Giã Kim Đại, cô đã nhìn thấy quả bom trên người của lão ta.
Sự căm phẫn lóe lên trong đôi mắt sát khí của Tam Nương, chính vì quả bom mà lão đang đeo nên cô đoán Trần ca và Lục Nghị mới không xuống tay được với lão.
Nhưng xém chút nữa là lão đã giết chết Trần ca rồi, cũng may cô đã kịp thời đến đây ngăn cản thủ đoạn xấu xa của lão.
Giã Kim Đại nhìn sát thủ số hai thì cười nhếch miệng, ông ta biết Âu Nhược Đình sẽ dè chừng quả bom mà không dám làm càng.
Vì thế, ông ta ngang nhiên nâng súng lên ngắm đến Trần Hạo bóp cò.
"Pằng!"
Lục Nghị tức khắc đẩy Trần Hạo, cả hai tách nhau ra để né viên đạn.
Âu Nhược Đình nhíu hàng chân mày, ngón tay cô bóp cò nả thêm một viên đạn vào cánh tay phải của Giã Kim Đại khiến ông ta phải thả khẩu súng xuống.
Nhưng Giã Kim Đại không hề dừng lại ý định sẽ thủ tiêu bọn sát thủ phản bội này.
Với lợi thế từ sự hủy diệt khủng khiếp của quả bom mà ông ta đang đeo, ông ta cho rằng Âu Nhược Đình sẽ lựa chọn thoát thân thay vì liều mạng.
Cô ta là người của tổ chức F, tìm đến đây ắt hẳn cũng là vì nhiệm vụ được giao.
Chính vì suy nghĩ như thế, nên Giã Kim Đại tiếp tục cười mặc dù khuôn mặt của ông ta lúc này đang nhăn nhó vì hai viên đạn trúng vào cánh tay.
Thế nhưng, lòng dạ độc ác của ông ta thì vẫn không hề bị thương.
Giã Kim Đại đã rút ra một quả bom mini, độ công phá của loại bom này có thể gây ra trong một phạm vi bán kính nhỏ không quá rộng, nhưng sát thương của nó thì rất lớn.
Trần Hạo nhíu sâu hàng lông mày đen, Lục Nghị cũng nhíu căng mi tâm.
Bàn tay của Giã Kim Đại nắm vào đầu dây chốt của bom chuẩn bị rút ra.
Nhìn thấy hành động đó khẩu súng của Tam Nương liền chĩa về hướng ngực của Giã Kim Đại.
Lục Nghị tức khắc thốt lên: "Chị Tam, đừng!"
"Pằng, pằng!"
Mặc cho tiếng thốt lên ấy từ Lục Nghị, Âu Nhược Đình đã nghiến chặt răng và nổ hai phát súng bắn vào trái tim của Giã Kim Đại.
"Cạch!" Khẩu súng lập tức thả rơi xuống đất, Âu Nhược Đình liền lao tới với tốc độ nhanh nhất để ôm lấy người của Giã Kim Đại ngăn không cho ông ta ngã xuống sàn.
Quả bom chưa được rút dây an toàn của Giã Kim rơi xuống và lăn đến phía trước đôi mắt của Trần Hạo và Lục Nghị.
Hai người họ rất sửng sốt bởi hành động liều mạng của Âu Nhược Đình.
Hai tay của cô ấy ôm chặt người của Giã Kim Đại, nhưng cũng đã vô tình chạm vào một nút khiến quả bom phát ra tiếng kêu.
Lục Nghị bàng hoàng nói: "Đó là nút on, nếu chị Tam nới lỏng tay để nút ấy trồi lên thì nó sẽ tự động nổ."
Nút on sẽ hoạt động giựa theo nút chính khi được kích hoạt.
Bây giờ, nếu Âu Nhược Đình buông tay thì quả bom sẽ lập tức nổ ngay, đã không còn cách nào khác có thể cứu vãn cho cô.
Trần Hạo nhìn Âu Nhược Đình, anh lắc đầu, ánh mắt của anh hiện lên sự xót xa.
Âu Nhược Đình trong lúc cận kề cái chết vẫn mỉm một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Trần Hạo cho cô thấy được nội tâm trong ánh mắt của anh ấy dành cho cô.
Như thế với cô là đủ rồi.
"Chị Tam, sao chị khờ vậy?" Lục Nghị đau lòng thốt lên, mắt của anh ửng hồng.
Giây phút này trước đây cả ba người đều chưa từng trải qua, một người phải nhìn hai người với sự tuyệt vọng và hai người phải bất lực đứng nhìn một người mà không thể làm gì được.
Âu Nhược Đình cũng rất đau lòng khi cô phải nói lời tạm biệt với đồng đội của mình tại đây, nhưng nếu một trong ba phải chết thì cứ để cô tình nguyện.
Vì dù sao ở tổ chức RED hay tổ chức F cô cũng đã không còn chốn dung thân.
Cái chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Đây là sự lựa chọn của tôi, cậu và Trần ca hãy mau đi đi!"
Lục Nghị không thể nhấc được chân của mình, anh làm sao có thể bỏ chạy khi mà chị ấy bị kẹt ở đây chứ.
Âu Nhược Đình cảm thấy sự chần chừ của Lục Nghị thì lớn tiếng: "Hai người mau đi đi, tôi không giữ ông ta được lâu nữa đâu."
Trần Hạo cũng như Lục Nghị anh không hề muốn bỏ lại cô ấy.
"Nhược Đình!" Trần Hạo thốt lên gọi tên của Tam Nương.
Nghe tiếng anh ấy gọi giọt nước mắt trong đôi con người của cô chợt rơi xuống.
Tam Nương cố gắng kiềm lại vì cô sợ mình yếu đuối