Ngày hôm sau không thấy Trần Hạo đến bệnh viện, Hiểu An tỉnh lại cũng chỉ bơ vơ có một mình.
Vết thương của An vẫn còn đau đớn, An lại không có người thân chăm sóc, cô buồn, buồn vì mình lẻ loi ở nơi chốn này.
Hiểu An mệt mỏi ngồi dậy, cô leo xuống giường, chân đi cà nhắc đến cửa sổ, An mở cửa ra nhìn xuống phía dưới, bên dưới bệnh nhân qua lại, kẻ ra người vào, nhưng Hạo ca ca cô không nhìn thấy.
An thở ra, cô không nhìn nữa mà quay vào trong, An ngồi xuống giường, bụng kêu ồn ột: Đói quá.
Trong phòng bệnh ngoài những thiết bị y tế thì chẳng có thứ gì để ăn cả, An thấy chóng mặt, bụng lại rất đói, cô mệt quá, lúc ấy thì có y tá bước vào.
À mà không đây không phải là y tá, là nhân viên quét dọn, cô này cũng mặc trang phục trắng, An cứ ngỡ cô ấy là y tá.
Cô gì ơi? An nhỏ giọng hỏi.
Cô kia đang quét thì ngẩng lên, ánh mắt đợi An nói tiếp.
Ở bệnh viện có cho đồ ăn không ạ?
Cô quét dọn cười, lại tỏ ra chút khinh thường, cô ta cầm chổi quét quét rồi nói: Trên đời không có tiền thì chẳng có cái gì ăn được cả, cô muốn ăn thì đưa tiền đây tôi đi mua giùm cho, còn nếu không có thì gọi người nhà hay bạn bè gì đó mang vào cho mà ăn.
An hạ mắt, cô bậm môi, suy nghĩ một chút An nói:
Tôi không có tiền, cũng không có người thân hay bạn bè.
Cô lao công kia nhìn An, chẳng động tâm gì mà nói:
Không có thì sang phòng khác xin miếng bánh, miếng cơm, chứ biết làm sao? Đã không có tiền mà còn nằm phòng đặc biệt, cô cũng sang thật đấy.
Lời nói vừa thật lại vừa mỉa mai, cô ta nghĩ An nằm phòng VIP mà không có tiền nói chẳng ai tin, mà biết đâu cũng là không có tiền thật, thời bây giờ nhiều chuyện kỳ cục xảy ra, ai mà biết được?
Cô lao công quét dọn xong thì ra khỏi phòng, bụng của An lại kêu lên ột ột: Mình phải nhịn đói ở đây sao?
An đứng dậy, tay cô đặt ở tim, mắt cô nhắm một chút thì mở ra, An từ từ đi đến cửa, cô đã đi ra ngoài.
Trần Hạo đến bệnh viện, anh ta vào phòng An thì không thấy An đâu, Trần Hạo chau mày, con nhỏ này lại muốn bỏ trốn sao?
Trần Hạo đi vào phòng an ninh của bệnh viện, anh ta xem CCTP thì phát hiện ra ngay Quách Hiểu An, cô ấy đang ở ngoài khuôn viên và đang hái nấm trắng mọc dưới một cái cây lớn.
Trần Hạo mắt chớp một cái, anh ta bỏ ra khỏi phòng an ninh mà đi ra chỗ của Quách Hiểu An.
Bức cái đó để làm gì?
An đang hái nấm nghe giọng nói cô chợt quay ra sau, An ngạc nhiên: Hạo...?
An sực nhớ anh ấy không thích cô gọi là Hạo ca ca, cô gọi thì ngưng lại:
Cái này có thể ăn được.
An khẽ nói.
Đứng dậy.
Trần Hạo nghiêm nghị giọng và cả ánh mắt sắc lạnh ra lệnh cho Quách Hiểu An.
An hái thêm một ít sẽ đứng dậy.
Đứng dậy ngay cho tôi.
Trần Hạo trừng mắt, to tiếng quát.
An bị tiếng quát ấy làm cho giật mình, cô đứng dậy, mấy cái nấm cô hái cuộn trong áo.
Trần Hạo đưa tay một cái hất hết số nấm ấy xuống đất, An thấy vậy bức xúc nói:
Tại sao anh hất đổ hết nấm của An, anh muốn cái gì đây?
Trần Hạo cất giọng lạnh lẽo: Cô đói lắm sao? Đói đến mức phải ăn nấm sống à?
Từ lúc anh đuổi An ra khỏi nhà, An đã đói rồi, An đã đói đến tận hôm nay, An không có tiền, không có người thân, ở bệnh viện An có thể ăn gì chứ? Anh nói đi An có thể ăn gì chứ?
An buồn tủi thút thít khóc, Trần Hạo sắc mặt có phần nhẹ đi, anh ta nói: Cô không phải là người duy nhất cô độc trên cái thế giới này, đừng làm như mình là kẻ thảm thương số 1.
An nâng đôi mắt ướt nhìn Trần Hạo: Vậy An là số mấy?
Trần Hạo thở ra, đúng là đồ đần mà, anh ta nắm tay An dắt cô đi vào trong, An nói: Cho An ra khỏi đây được không?
Giỏi thì tự mà ra.
Trần Hạo hờ hững nói.
An cụp mắt xuống, cô đi theo Trần Hạo nhưng đi được một đoạn An bỗng dưng ngồi xuống, Trần Hạo dừng lại, anh ta nhìn An: Cô đi không nổi sao?
An ngẩng lên lắc đầu, sắc mặt của An trông rất tệ.
Trần Hạo kéo mạnh tay An khiến cô phải đứng bật dậy, An nhăn nhó mặt, Trần Hạo quá hung bạo nhưng cô đã không ngờ anh ấy lại chợt bế cô lên trên tay.
Hạo ca ca! An vì ngạc nhiên mà thốt lên.
Trần Hạo liếc An một cái, An cụp mắt xuống, lại quên, lại gọi tên anh ấy rồi.
Trần Hạo bế An bước đi, hắn không nói gì cả, gương mặt vẫn luôn khó chịu, An được Trần Hạo bế đi trong lòng rất bồi hồi, không biết cô có nặng lắm không? Anh ấy có bực bội khi phải bế cô không? Nhưng mà Hạo ca ca thật mạnh mẽ, cho dù là bế cô trên tay anh ấy vẫn đi rất nhanh.
Vào phòng bệnh Trần Hạo bỏ An xuống giường, anh ta lấy điện thoại gọi cho một đàn em: Mang đến cho tôi một phần canh gà hầm thuốc bắc, trong vòng 10 phút lập tức có mặt.
Vâng thưa anh.
Người bên đầu dây trả lời.
Trần Hạo gọi xong thì nhắn qua địa chỉ của bệnh viện, anh ta quay sang An:
Tôi sẽ cho cô ăn đúng 20 ngày, sau đó thì tự lo.
Trần Hạo xoay người bỏ đi thì Hiểu An gọi: Khoan đã!
Trần Hạo đứng lại thốt lên: Nói đi.
Anh sẽ cho An theo anh chứ?
Theo tôi?
Trần Hạo chợt quay lại, ánh mắt cười cợt: Cô nghĩ cô có đủ khả năng để theo tôi?
Nếu không thì anh cho An mượn cái đó được không?
Mượn cái gì?
Hiểu An khẽ chớp đôi mắt, cô nói: Là súng.
Trần Hạo cong khóe miệng, con nhỏ này làm hắn thật ngạc nhiên.
Trần Hạo rút ra khẩu súng: Cô muốn nó?
An nghiêm túc gật đầu.
Trần Hạo bước đến gần An, súng đặt lên trán của cô:
Cô cho rằng có thứ này trong tay cô sẽ an toàn?
An mở to mắt, cô nói: Có súng sẽ phòng được thân.
Trần Hạo phá lên cười, anh ta thu súng lại: Đúng là ngu xuẩn, được thôi, tôi cho cô súng.
Trần Hạo thảy khẩu súng lên người An, Hiểu An cầm lấy:
Cám ơn anh!
Đừng cám ơn vì tôi cho cô không phải là để làm ơn.
Vậy anh