An đang ở trong phòng cô nghe tiếng gõ cửa thì mở ra.
Trần Hạo bước vào từng bước chân đều khiến Hiểu An phải lùi lại, cuối cùng cô bị dồn vào vách tường không thể lùi được nữa.
Trần Hạo đưa tay vịn lên vách, hàng chân mày không thẳng hàng mà nhíu xuống, anh ta lại muốn gì đây? An bối rối.
Súng tôi đưa cô đâu?
An...An làm mất rồi.
Trần Hạo thở ra, hơi thở của anh ta phả vào gương mặt của An, An cảm thấy Trần Hạo đang tức giận nên đã nói: Xin lỗi!
Cô có biết trên đời này thứ vô dụng nhất là gì không?
Là gì?
Trần Hạo chậm rãi chớp ánh mắt: Là câu xin lỗi vô dụng cô vừa nói đấy.
Trần Hạo bỏ tay xuống, anh ta bỗng bóp cổ của Hiểu An.
Đôi mắt của An mở to kinh ngạc hai tay cô theo phản xạ liền đặt lên bàn tay của anh ấy, nhưng Trần Hạo lại không mấy dùng lực anh ta nói:
Khi bị bóp cổ cách thoát thân của cô chỉ là chụp lấy bàn tay của kẻ đang muốn giết cô sao?
Hiểu An với cặp mắt mông lung không hiểu Trần Hạo đang muốn làm gì?
Trần Hạo tăng thêm lực bóp, giọng gắt lên: Thử làm mọi thứ mà cô có thể xem.
Hiểu An nhăn mặt, cô chau mày chỉ cố gắng giật tay của Trần Hạo ra.
Trần Hạo quát lên: Chân cô dùng để làm gì?
Hiểu An nghe đến chân, cô đưa chân lên để đá, nhưng mà đá như mèo vào.
Trần Hạo bực mình, anh ta nhắm nghiền mắt để kiềm chế: Bóp cổ tôi xem.
Trần Hạo thả tay, anh ta nép vào tường liếc sang An: Tôi nói cô không nghe sao? Thử bóp cổ tôi xem.
Hiểu An chẳng hiểu gì, cô hỏi: Anh đang muốn làm cái gì vậy?
Bảo làm thì cứ làm, nhanh lên.
Trần Hạo quát, Hiểu An khẽ cắn môi.
An đứng trước mặt của Trần Hạo cô đưa tay lên bóp, nhưng mà cô bóp yếu xìu Trần Hạo không vừa ý: Mạnh lên, mạnh như lúc Lục Nghị bóp cô đấy.
Hiểu An nhớ đến cảnh tượng đó, lúc ấy Lục Nghị đã bóp rất mạnh: Lỡ An bóp chết anh thì sao?
Cô không giết được tôi đâu, bớt ảo tưởng giùm.
An bỏ tay xuống, cô nhìn Trần Hạo sau đó đưa hai tay lên để bóp, cô nói: Anh muốn tập thể dục ở cổ phải không? Một cách tập luyện kỳ lạ của sát thủ.
Trần Hạo chợt nâng một bên chân mày, trời ạ! Đúng là chỉ có cô ta mới suy nghĩ được như vậy.
Trần Hạo nói: Cô đi tập thể dục cho cái cổ con mèo ấy.
Anh ta nói sau đó ánh mắt bất giác lạnh băng, giọng nói cũng nghiêm lại: Nhìn cho kỹ thủ thuật của tôi.
Trần Hạo một tay chụp vào bàn tay của An, mấy ngón tay báu lại: Tận dụng móng tay của cô, khiến kẻ muốn giết cô phải chảy máu.
Trần Hạo sau đó dán ánh mắt căng trừng như xuyên thấu đến đôi mắt to tròn của Hiểu An: Ánh mắt và thần thái của cô là vũ khí để kẻ đối diện phải phân tâm.
Trầm Hạo ngưng lại một chút thì nói: Khi hắn đã hoàn toàn bị ánh mắt của cô thu hút thì lập tức đưa thẳng chân đá thật mạnh vào vùng hiểm, Trần Hạo đưa chân lên giữa hai chân đang giang ra của Hiểu An.
Trần Hạo chỉ làm mẫu sau đó bỏ xuống, anh ta gạt tay An ra và bảo: Làm càng nhanh càng tốt, bởi vì một giây chần chừ cũng là một giây khiến cô mất mạng.
Hiểu An rất kinh ngạc, tại sao cô lại không nghĩ ra cách thoát thân này chứ?
Anh đều làm như vậy khi bị bóp cổ à?
Trần Hạo dí sát mặt An rồi nói: Bữa nào mướn ai bóp cổ tôi đi rồi biết.
An cụp mắt xuống, cô lí nhí: Mướn ai đây?
Trần Hạo chợt cười, Hiểu An nâng mắt lên: Anh ấy cười rồi, cười thật đẹp trai.
An nghĩ trong đầu.
Trần Hạo xoay người bỏ đi.
Hiểu An chớp đôi mắt nhìn theo Trần Hạo, nếu như anh ấy sớm chỉ cho cô cách này thì có lẽ cô đã bớt sợ hãi hơn, dù sao có còn hơn không ít ra cô cũng có thêm một cái để phòng thân.
---------
Trần Hạo một tay đúc vào túi quần, chân mày nhíu xuống:
Băng Cốc chỉ là kẻ thế thân, Kình Thương thật vẫn ẩn giấu tung tích.
Vậy anh có kế hoạch gì không?
Trần Hạo mở cửa miệng chậm rãi nói: Tung tin Trần Hạo phản bội tổ chức, tấm bản đồ cũng bị lấy cắp.
Tên thuộc hạ tỏ ra lo lắng: Như vậy rất nguy hiểm, mọi mũi tên đều sẽ nhấm về phía của anh.
Tổ chức của chúng ta an toàn lắm sao? Nguy hiểm là thứ mà tôi đã quen rồi.
Nhưng cách này có thể khiến Kình Thương xuất hiện sao?
Trần Hạo khóe miệng nhẹ kéo một đường cong:
Hắn sẽ muốn tôi tự thân giao nạp.
Tên thuộc hạ nghe vậy thì đoán: Là chiêu hàng.
Trần Hạo quay sang tên thuộc hạ: Exactly! (Chính xác)
Vậy một khi tin tức được tung ra, nơi này có thể sẽ không còn an toàn, còn cả cô gái?
Trần Hạo ngồi xuống ghế, anh ta biết thuộc hạ của mình muốn nói đến Quách Hiểu An, là một sự phiền phức không kém, nhất là phải mang con gái theo bên cạnh.
Phải huấn luyện cho cô ta.
Trần Hạo nói.
Anh muốn giao việc này cho tôi.
Tôi không thích nữ nhân yếu đuối, dạy cho bọn họ rất phiền phức.
Dạ.
Trần Hạo đứng lên anh ta đi vài bước thì chợt dừng lại:
Tốt nhất là chỉ cho cô ta cách dùng súng, cách để bắn chết một người.
Tôi đã hiểu.
Trần Hạo bỏ đi vào phòng và chỉ vài ngày sau đó tin tức mà Trần Hạo muốn đã được lan truyền khắp thế giới ngầm.
Ai ai cũng muốn có trong tay tấm bản đồ, đó là một loại kho báu vô cùng quý giá bị đấm chìm dưới Đại Tây Dương, chính vì thế mà trong thế giới ngầm ai cũng muốn đoạt được ba tấm bản đồ, mảnh ghép của kho báu.
-------
Hiểu An đang quét dọn ngoài sân thì bỗng có một cục gì đó là lạ quăng vào, An ngây ngô nhìn:
Là cái gì vậy nhỉ?
Cục lạ đó từ từ xì ra khói trắng, thuộc hạ của Trần Hạo nhanh chóng đá quăng nó ra xa.
Đó là mình cay, một loại mình dùng trong chiến tranh thế giới.
Hiểu An bị cay mắt, cô không còn nhìn thấy gì, thuộc hạ của Trần Hạo kéo cô đi vào trong nhà giúp cô ấy rửa nước.
Mắt của An đỏ hết lên, cô rửa liên tục nhưng mắt vẫn còn rất cay và nước mắt thì cứ tuôn ra không ngớt.
Sau một lát khi đã khá hơn, An mới hỏi:
Đó là thứ gì vậy?
Là một loại mình phát ra khí cay.
Tại sao người ta lại ném cái đó vào nhà của Hạo ca ca, họ muốn giết anh ấy sao?
Thuộc hạ của Trần Hạo cười: Nếu muốn giết chúng sẽ dùng thứ phát nổ chứ không phải là khí cay đâu.
Vậy chúng muốn gì khi ném thứ đó?
Không phải chuyện cô cần lo, đi theo tôi chỗ này không an toàn.
Thuộc hạ của Trần Hạo nắm tay An dẫn đi, An giật lại, cô vẫn còn nheo nheo mắt:
Còn Hạo ca ca thì sao? Anh ấy về đây có nguy hiểm không?
Trần ca tự biết tính toán, cô đừng lo.
Thuộc hạ của Trần Hạo đưa An lên xe, anh ta chở An đến một nơi khác nhưng trên đường bọn họ bị một nhóm người truy lùng.
Thuộc hạ của Trần Hạo phát hiện, anh ta lập tức nhấn ga để cắt đuôi bọn sát thủ.
Hiểu An nhớ lần trước lúc xảy ra tình huống này Trần Hạo đã bảo cô nằm xuống, An sợ hãi, cô nhanh chóng nằm xuống để bảo vệ bản thân.
Bọn sát thủ bám theo, chúng chỉa súng bắn pằng pằng ở đằng sau xe, kính xe bị vỡ.
Thuộc hạ của Trần Hạo cố gắng lượn lách tận dụng những chiếc xe khác để cản trở chúng.
Alo! Trần ca chúng tôi đang bị truy đuổi.
Cậu đang ở đâu?
Đoạn đường D.
Nhử chúng đến bãi đỗ xe cong gần đó đi.
Vâng.
Thuộc hạ của Trần Hạo xoay chiều xe tăng tốc đến bãi container, bọn sát thủ cũng nhanh chóng bám theo.
Đến nơi anh ta dẫn Hiểu An lẫn trốn đằng sau những thùng cong, anh ta nói nhỏ với An:
Cô ở yên đây đừng đi đâu cả.
An gật đầu, thuộc hạ