An nuốt nước bọt cái ực, chỉ cần một cái đẩy nhẹ nữa thôi là môi của An sẽ chạm vào đôi môi của Trần Hạo ngay.
Mắt An mở to, bỗng dưng lại thấy tim đập thình thịch.
Hơi thở của Trần Hạo phả nhẹ vào gương mặt của An, Hiểu An lúc này vừa bối rối lại vừa ngượng ngùng, cô nhìn Trần Hạo một lúc thì cụp mắt xuống:
An! An chưa chuẩn bị đâu.
Trần Hạo khẽ chau mày, ánh mắt hiếu kỳ nhìn An:
Cái đầu ngớ ngẩn của cô đang suy nghĩ cái gì đấy?
An nâng mắt lên, cô ngại ngùng nói: Thì! là! là nghĩ anh muốn! hôn An.
Trần Hạo từ cái chau mày lại phải chuyển sang cái nhướng mày:
Cô nói sao? Hôn cô á?
Hiểu An mím cái môi, Trần Hạo chợt cười sau đó anh ta hất một cái làm Hiểu An ngã cái bụp xuống sàn.
Ah!
Trần Hạo ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn An:
Cô cho rằng bản thân cô rất hấp dẫn đấy à?
Hiểu An nhăn nhó, cô đứng dậy, anh ấy hất cô ngã làm cô ê ẩm hết cả người:
An có nói An hấp dẫn hồi nào đâu.
Trần Hạo kéo cong khóe miệng: Vậy là tôi hấp dẫn cô sao?
Mắt An lại mở tròn, gương mặt tự dưng ửng hồng:
Cái đó! ! Cái đó! !
An ấp a ấp úm, nếu bản thân cô không quyến rũ thì là anh ấy, lúc gần sát, mặt kề mặt thật sự An rất bối rối, rất ngượng ngùng.
Trần Hạo hạ xuống sự khắc khe trong đôi mắt, dáng vẻ có chút cười cợt với Hiểu An: Cô thích tôi à?
Hả? An kinh ngạc đến cứng cả họng, cặp mắt ngơ ngác liền nhìn xuống dưới.
Cái biểu hiện của cô trên phim có nói như vậy là thừa nhận không?
Trần Hạo cố tình chọc An, An hay coi phim, hay nói những gì cô biết về phim nhưng mà cái này thì! thì!
Sao mà câm luôn vậy? Hay là Thích tôi quá nên không biết phải nói gì?
An nâng mắt lên, cô lúng túng nói: Không phải, ! An! An không có thích anh đâu, An sao có thể thích một kẻ giết người được chứ?
Trần Hạo không mấy dễ chịu khi nghe An nói, anh ta bước xuống từ từ tiến đến Hiểu An:
Anh muốn bóp cổ An nữa ư?
Hiểu An bối rối lùi sát vào vách tường, Trần Hạo chống một tay lên vách, anh ta cúi xuống chiếu đôi mắt băng lãnh đến gương mặt của Hiểu An:
Nữa đêm nữa hôm lẻn vào phòng tôi làm cái gì?
Lúc này Trần Hạo mới hỏi vào vấn đề chính, thật ra từ lúc An mở cửa đi vô thì anh ta đã phát hiện rồi, Trần Hạo thuộc sát thủ siêu cấp của tổ chức RED cho dù là một con chuột lẻn vào anh ta cũng phát giác, hành động của Quách Hiểu An có nhẹ nhàng đến cỡ nào thì cũng khó lòng mà vượt qua được sự đề phòng của sát thủ số 1.
Không nói là tôi cắt lưỡi của cô đấy! Ánh mắt Trần Hạo trở nên hung dữ.
Hiểu An nuốt nước bọt: An! An chỉ muốn! muốn?
Muốn cái gì?
Đôi mắt An nhẹ đảo, nếu bây giờ cô nói cô muốn ăn trộm cây bút thì anh ấy sẽ chặt tay cô luôn không chừng, dù sao anh ấy cũng là sát thủ máu lạnh, đến thuộc hạ còn ra tay giết được huống chi là cô.
Trần Hạo dần nhíu sâu hàng lông mày, Hiểu An nuốt thêm một lần bọt nữa xuống cổ họng rồi mới lấy hết dũng khí nói:
Súng của anh.
Trần Hạo nhướng một bên mày: Súng của tôi?
Ừm! An gật đầu, cô nói: Cái kia An bị người ta lấy mất rồi, An muốn xin thêm một cái khác nhưng sợ là anh không cho, vì thế An mới lẻn vào đây.
Trần Hạo giãn nhẹ hàng chân mày ra một chút:
Cô muốn ăn trộm?
Xin lỗi! An nho nhỏ nói.
Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cô có súng chưa chắc cô đã toàn mạng.
An khẽ gật cái đầu.
Trần Hạo lại nói: Có biết tại sao không?
Không biết.
Là vì cô ngu là một, hai là cô đần, ba là cô dốt.
Hiểu An bỗng xị cái mặt: Sao một hai ba đều là mắng An vậy?
Trần Hạo cợt