Lục Nghị lấy chiếc còng trong túi của Ân Kỳ, anh ta cụp hai phát là hai tay của Ân Kỳ bị còng lại, chìa khóa vứt sang một bên.
Ân Kỳ sửng sốt cô cảm thấy lo lắng, bây giờ chỉ có một mình súng lại bị hắn giữ cô rất khó để thoát ra.
Lục Nghị đưa tay vuốt ve cằm của Ân Kỳ, anh ta nâng lên:
Một năm trước cô tham gia vào một phi vụ chống mafia, trong đội đó có một người đã nghỉ hưu, người đó là ai?
Ân Kỳ kinh ngạc vì những gì Lục Nghị đang hỏi, tại sao hắn lại muốn biết đến người trong đội tình báo.
Tìm người đó để làm gì?
Lục Nghị thả tay: Lấy thứ tôi cần.
Ân Kỳ nói: Người trong đội tình báo đều được giữ mật danh, biết được tôi xem ra anh đã phải rất vất vã, nhưng đừng mơ là tôi sẽ cho anh biết tên của những người còn lại.
Lục Nghị cười nhếch mép: Vậy là cô ép tôi.
Lục Nghị kéo Ân Kỳ một phát ngã lên giường, Ân Kỳ bất an thốt lên: Anh muốn làm gì?
Lục Nghị nâng mắt: Muốn làm gì ư? Muốn hãm hiếp cô thì sao?
Đồ khốn.
Lục Nghị cười cợt sau đó đưa tay xé rách vai áo của Ân Kỳ, anh ta cúi xuống hôn hít lên cổ của cô.
Ân Kỳ nghiêng đầu, cô co chân để đá nhưng Lục Nghị gì chặt: Có nói không? Lục Nghị hỏi.
Ân Kỳ ánh mắt căm phẫn nhưng cửa miệng vẫn ngậm chặt, Lục Nghị sắc lạnh đôi con người một phát kéo quần của Ân Kỳ xuống, bàn tay liền chạm vào vùng kín của cô ấy ấn một cái.
Tên ác dâm biến thái, tôi sẽ băm vằm anh! Ân Kỳ hét lên, hai tay cô như muốn bức gãy chiếc còng.
Lục Nghị vừa mân mê vùng nhạy cảm lại vừa cúi xuống hôn lên nhũ hoa của Ân Kỳ, Ân Kỳ ức đến phát khóc, cô định cắn lưỡi thì Lục Nghị phát giác anh ta bóp chặt quai hàm của cô.
Ánh mắt rực lửa của Ân Kỳ thù hận trừng trừng nhìn Lục Nghị.
Lục Nghị cũng không vừa, ánh mắt anh ta cũng vô cùng ghê gớm:
Muốn chết hả? Đâu có dễ như vậy?
Tôi sẽ không để một tên ác quỷ được toại nguyện.
Lục Nghị nham hiểm cười: Được, cô không toại nguyện cho tôi nhưng biết đâu cô bé Văn Hi sẽ nguyện hiến dâng cho tôi.
Không được đúng đến Văn Hi.
Ân Kỳ hung dữ gằn giọng.
Lục Nghị đứng dậy: Tôi nói được thì là được.
Lục Nghị quay lưng bỏ đi thì Ân Kỳ vội nói:
Tôi sẽ nói cho anh biết, hãy tha cho Văn Hi, tha cho con bé.
Lục Nghị chợt dừng bước, anh ta quay lại, ánh mắt đang chờ Ân Kỳ nói.
Là Phúc Bình Lưu mã số 1109.
Cô cho rằng tôi là đồ ngốc sao?
Tôi nói thật.
Lục Nghị giãn đôi môi, anh ta xoay người lại rồi nói:
Mang hồ sơ cụ thể của đội tình báo đến địa điểm X, nếu như....!Giọng nói của Lục Nghị bỗng lạnh đến âm độ:
Cô muốn gặp lại Văn Hi.
Ân Kỳ nhướng cao hàng chân mày, hắn đã bắt Văn Hi sao? Lục Nghị kéo miệng lên một độ cong rồi bỏ đi.
Đứng lại, đứng lại ngay! Ân Kỳ thét lên, cô lập tức ngồi dậy leo xuống giường nhặt chìa khóa để tháo còng tay.
Ân Kỳ chạy ra bên ngoài thì