Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai người đứng dậy thanh toán rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Ra đến sảnh đã có một chiếc taxi đợi sẵn, người phụ nữ nhẹ đảo đôi mắt, cô ta cười với người đàn ông và nói:
Tôi để quên đồ rồi, ngài đợi tôi một chút nhé!
Người đàn ông vui vẻ gật đầu, cô ta mỉm nụ cười rồi đi vào lại bên trong.
Từng bước chân của người phụ nữ hất nhẹ chiếc váy xẽ, nhìn đôi chân thon dài vô cùng quyến rũ, cô ta đang đi thì dừng lại và chỗ mà cô ta dừng chỉ là đứng sau lưng của anh chàng phục vụ điển trai.
Lục Nghị quay ra sau, biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh không chút gì là ngạc nhiên.
Anh ta nhìn người phụ nữ này một chút thì đi lướt qua.
Người phụ nữ giãn đôi môi, cô ta đưa tay ra khi Lục Nghị vừa bước đi.
Lục Nghị đứng lại, mắt hạ xuống bàn tay của người phụ nữ.
Phục vụ cho tôi lương trả gấp 10 lần.
Cô ta đã đưa ra một danh thiếp, ánh mắt đưa tình chuyển nhẹ qua nhìn Lục Nghị.
Lục Nghị vẫn tỏ ra cao lãnh, làm giá một chút nhưng giả vờ thì cũng chỉ là giả vờ, cái gì chứ đàn bà thì anh ta không bỏ qua.
Tấm danh thiếp nhanh chóng lọt vào túi của Lục Nghị, anh ta tiếp tục nhất chân bước đi.
Người phụ nữ thích thú cười khẽ một cái, cô ta xoay người bỏ đi, khi đi ra vẫn đánh mắt thả thính với Lục Nghị, anh ta là nam nhân cuốn hút nhất mà cô ta từng gặp, nếu không bắt lấy thì rất là uổng phí.
-----------
Tổ chức RED.
Trần Hạo bước vào một căn phòng nơi chứa đựng những thiết bị hiện đại của tổ chức.
Trần ca! Một người đang ở trong phòng đứng dậy cúi chào Trần Hạo.
Trần Hạo ngồi xuống một cái ghế dựa, chân vắt chéo:
Xâm nhập tới hệ thống của buổi đấu giá kim cương ở Băng Cốc, tôi muốn xem lại camera.
Vâng.
Anh ta lặp tức chạy một phần mềm, trên màn hình hiện ra khung cảnh của buổi đấu giá hôm đó.
Trần Hạo quan sát kỹ, không bỏ qua từng gương mặt, cuối cùng ánh mắt sắc bén của Trần Hạo nâng lên.
Tua lại đoạn vừa nãy.
Trần Hạo thốt lên.
Thuộc hạ nhanh chóng tua lại.
Trần Hạo nhíu mày, anh ta nói: Phóng to tên mặc vét đen ngay cạnh bình hoa.
Hình ảnh kẻ đó được phóng to theo yêu cầu của Trần Hạo, đó là một người đàn ông cao tầm 1,7 dáng người hơi mập, tóc bạc.
Nhìn sơ thì có vẻ thấy ông ta chẳng có gì đáng chú ý, nhưng Trần Hạo lại đánh dấu ấn lên biểu hiện của người này.
Trần ca anh phát hiện ra vấn đề gì rồi sao?
Trần Hạo nhịp ngón trỏ trên đùi, ánh mắt chăm chú trên màn hình vi tính:
Nếu cậu để ý kỹ thì sẽ thấy hắn đã cười khi Kình Thương giả bị bắn chết.
Nụ cười đó không hề bình thường.
Trần Hạo nói rồi kéo khóe miệng cong lên: Hắn rất có thể là Kình Thương thật.
Nhưng làm sao chúng ta dám chắc được người này không phải là giả.
Trần Hạo dừng động tác nhịp tay, anh ta đứng dậy bước tới gần màn hình:
Là thật hay giả chỉ cần lọt vào tầm ngắm của tôi thì đều phải chết.
Trần Hạo quay lại: Tìm thông tin về hắn cho tôi, không được bỏ xót một chi tiếc nào.
Vâng thưa anh.
Trần Hạo đúc một tay vào túi quần xoay người đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra các thuộc hạ khác đều cúi chào, chỉ duy có sát thủ của Tam Hổ mới nhận được sự cung kính này ngoài ra những sát thủ cấp dưới thì không, nếu muốn có được vị thế cao trong tổ chức họ buộc phải trải qua sự huấn luyện rất cực đoan, đa phần đều là chết thay vì trở thành sát thủ chuyên nghiệp, thế giới ngầm này vốn dĩ muốn tồn tại cũng không hề dễ dàng.
Trần Hạo lên xe gắn chìa khóa khởi động xe chạy đi, chiếc xe này của anh ta không phải là siêu xe nhưng là một chiếc được tổ chức cấp cho, nó có kính trống đạn, khả năng chịu lực của súng lên đến 70 phần trăm, trang bị hệ thống tự lại và cả hệ thống tự hủy.
Hệ thống tự hủy là hệ thống bất đắc dĩ nhất phải dùng tới nếu như bị cảnh sát bắt được hoặc trong quá trình làm nhiệm vụ mà