Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrương Ân Kỳ đã đột nhập vào trong sòng bạc của bang Ngựa Hoang, bên trong hoạt động của những tay chơi chuyên nghiệp diễn ra rất sôi nổi, kẻ vò đầu, kẻ gào lên vì thắng lợi, và dĩ nhiên ở đâu thì cũng có những góc khuất, nơi này nếu kẻ nào giở trò gian lận mà bị phát hiện thì rất đơn giản họ sẽ xử lý bằng luật chặt tay.
Ân Kỳ quan sát xung quanh, cô vừa phải giữ được sự an toàn cho bản thân vừa phải dùng một máy quay thông minh để quay lén, loại máy quay này thuộc dạng siêu nhỏ, thiết kế vô cùng tinh vi chỉ chuyên dùng cho gián điệp của một quốc gia, Ân Kỳ có được thiết bị hiện đại này cũng nhờ vào mối quan hệ khi cô là người trong đội tình báo.
Chiếc máy được khôn khéo đính trên mũ của Ân Kỳ, cô đi từng bước chậm để có thể ghi hết được những hình ảnh cần thiết, nơi này kẻ ra người vào cũng khá đông, Ân Kỳ tập trung quan sát, cô suy nghĩ: "Sòng bạc này không thua kém gì một casino của macau, chỉ có điều được bí mật giấu sau một tiệm hoa.
Nếu mình đoán không nhầm thì sau bức ảnh kỳ lạ kia chắc chắn là một cánh cửa, và cũng có thể là nơi giam giữ những cô gái trẻ, kinh doanh cả sòng bạc lẫn mại dâm, nơi này không thể không giệt trừ."
Ân Kỳ bây giờ có hai mục tiêu phải hướng đến, một là bắt sát nhân bóng đêm và hai là giải cứu nạn nhân trong sòng bạc này.
------------
"Bé cưng em có biết ai là Mã Phúc Hải không?" Trong toa lét nam của sòng bạc, Lục Nghị đang dồn một cô gái vào vách tường, bang Ngựa Hoang rất biết kinh doanh còn cho cả gái phục vụ mấy đại gia chơi bài, họ ở bên cạnh đóng lưng không thì sênh bài chia bài, mà cũng đúng thôi xã hội đen mà không có gái thì đâu có vui.
Lục Nghị cuối sát gương mặt cô gái, anh ta nói xong thì ánh mắt lại ngó xuống bộ ngực bốc lửa.
Cô gái kia miệng nở nụ cười bình thản, cô ta đưa tay vuốt mặt của Lục nghị sau đó thì chủ động hôn.
Lục Nghị cũng hôn theo nhưng anh ta đã nhanh chóng đẩy ra:
"Cưng còn chưa chả lời anh! "
Cô gái kia lại cười, đôi môi mộng đỏ như quả dâu kê vào tai của Lục Nghị thì thầm nói: "Cái người mà anh hỏi ấy, có diêm vương biết."
Cô ta vừa nói vừa móc con dao giấu dưới chân váy đâm Lục Nghị, có lẽ Lục Nghị đã nhầm lẫn giữa đàn em và gái điếm, nhưng cô ta cũng nhầm khi cho rằng Lục Nghị là kẻ dễ đối phó.
Lục Nghị lặp tực chặn tay cô ta, anh ta bẻ một cái khiến cô ta á lên và con dao rơi cái cạch xuống sàn.
Lục Nghị bóp cổ, ánh mắt nhìn trừng cô ta giọng nói man rợ thốt lên: "Mã Phúc Hải ở đâu?"
Cô gái vẫn nhan nhãn cười, Lục Nghị giật nhẹ khóe miệng, con đàn bà này thật biết thách thức hắn, ok nếu đã thích chết thì anh đây chiều.
Lục Nghị siết mạnh, nét miệng anh ta nâng lên theo hành động giết người, cô gái cuối cùng cũng không thể sống, Lục Nghị kéo xác cô ta quăng vào một phòng trong toa lét sau đó đóng chặt cửa.
Lục Nghị bước ra ngoài, đôi mắt sắc lạnh.
Lúc này Ân Kỳ đang nghĩ cách để khiến đám đông hỗn loạn trong giây lát, cô toan tính sẽ thả ra lựu mình giả để khiến họ mất tập trung nhưng trong lúc Ân Kỳ đang chuẩn bị thì cô chợt nhìn thấy Lục Nghị:
"Là hắn!" Ân Kỳ thốt lên.
Lục Nghị cũng như Ân Kỳ, anh ta đang tìm người nên ánh mắt luôn để ý đến xung quanh cho đến khi Lục Nghị chợt nhìn thấy bức ảnh kỳ lạ.
Bức ảnh này có những biểu tượng giống như là nghệ thuật của tranh tượng hình, chỉ là chúng được cắt ghép không tuân theo một cấu trúc nào.
Lục Nghị nhìn một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng, như thể có cái gì đó đang được che giấu.
Lục Nghị đưa tay lên mắt xoa nhẹ một cái sau đó thì mở mắt ra, dữ liệu lặp tức được quét, trong đôi mắt của Lục Nghị có gắn len, len này là thiết bị quét hình ảnh siêu tinh vi của tổ chức RED, Lục Nghị chớp mắt một cái để tắc tín hiệu, anh ta cong miệng cười.
Lục Nghị đã nhìn thấy thứ gì đó, vậy nên tiếp theo là giở cái bức ảnh đó lên.
Ân Kỳ giả vờ đứng nép vào trong đám người đang chơi tài xỉu, cô liếc mắt lén quan sát Lục Nghị.
Lục Nghị còn ranh ma hơn Ân Kỳ rất nhiều, chả biết anh ta làm cái cách nào mà cả đám đang chơi chợt hỗn loạn hết cả lên, ở đâu ra một cái tính hiệu báo cháy vang in ỏi, đám người liền nháo nhào chạy, Ân Kỳ xém bị lấn ngã nhưng ánh mắt của cô vẫn không ngừng dõi theo Lục Nghị.
"Có kẻ giở trò thưa Đại Ca."
"Không chỉ một đứa, cứ để chúng đến một lượt sau đó ra tay luôn thể."
"Dạ thưa Đại Ca."
Sòng bạc của bang Ngựa Hoang vốn không đơn giản, chúng có gắn hệ thống camera mật, mọi hành tung mờ ám của kẻ nào đó chúng đều biết hết.
Điều này có lẽ Lục Nghị cũng phải biết nhưng Lục Nghị đã quá khinh địch khi không cảnh giác đến camera mật, anh ta đã không ngờ được bang Ngựa Hoang không phải là một hắc bang bình thường, nó thật sự là cái gì thì có lẽ phải quay sang Trần Hạo.
"Trần ca đã tìm được rồi."
Trần Hạo nghe máy, một vài giây sau đó Trần Hạo buông tay xuống, ánh mắt chớp một cái: "Kình Thương là chủ nhân của bang Ngựa Hoang." Khóe miệng Trần Hạo cười nhếch lên độ cong lạnh lẽo: "Thật không ngờ, đằng sau cái băng đảng nhỏ bé ấy lại là một