Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBa đứa nhỏ chạy rất nhanh để thoát thân nhưng có lẽ số phận nghiệt ngã, bọn nhỏ vẫn không thể nào thoát được bàn tay của thần chết.
Lục Nghị cõng Ân Kỳ theo sau, bước chân bất chợt dừng lại.
Âm thanh xộc xộc vang lên bên tai của Lục Nghị, bọn người của bang Ngựa Hoang đã giết chết ba đứa nhỏ.
Lục Nghị đặt Ân Kỳ xuống đất, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo liếc nhìn năm tên đang cầm dao đứng trước mặt.
Bọn chúng không chần chừ ngay tức khắc xông đến tấn công.
Lục Nghị trầm lặng không nóng vội nhưng sát thủ mà càng lãnh đạm thì sự hung tợn của họ lại càng man rợ hơn.
Lục Nghị chụp lấy cánh tay của một tên, đồng thời đánh một lực vào cổ của hắn, con dao bị Lục Nghị chiếm lấy, sát khí của Lục Nghị bao trùm khoản không gian.
"Xẹc"
"Xẹc..."
Lục Nghị cứ ra một đòn đánh là cắt gân tay gân chân của bọn chúng, anh ta không nhắm thẳng vào cổ họng bởi vì như vậy quá dễ dàng cho bọn đáng chết này, từng tia máu phun ra theo dấu cắt của Lục Nghị cho đến khi tất cả năm tên đều nằm lăn dưới đất.
Lục Nghị đứng yên sau khi ra tay xong, tầm mắt hạ thấp, máu trên con dao nhỏ xuống từng giọt, Lục Nghị thả dao xuống đất, anh ta đi tới chỗ của Ân Kỳ mà ngồi xuống, đôi mắt chớp nhẹ sau đó lại tiếp tục cõng cô ấy trên lưng.
Lúc này bên ngoài sòng bạc của bang Ngựa Hoang đang diễn ra một sự đấu đá khốc liệc, bàn ghế bị quật bay, đám đại gia cùng gái điếm bỏ chạy tán loạn.
"Giết sạch không được bỏ xót bất kỳ một tên nào."
Sắc áo màu đen, thần thái lãnh huyết, sát thủ số 1 của tổ chức RED vang lên giọng nói uy lực.
Thuộc hạ của Trần Hạo nghe lệnh, họ rút súng bắn pằng pằng vào các thuộc hạ của bang Ngựa Hoang, Trần Hạo muốn ép Kình Thương phải lộ diện cho nên hôm nay anh ta đích thân sang bằng cái xào huyệt này.
Bọn đàn em của Ngựa Hoang ngoan cố chống cự, Trần Hạo trừng mắt khẩu súng trong túi áo liền rút ra: " pằng nhéo, pằng nhéo...." Cả chục tên chết ngay tức khắc, mỗi phát bắn ra đều trúng thẳng mi tâm, không trượt phát nào.
Khả năng bắn của sát thủ số 1 hiếm có đối thủ vậy nên trong giới xã hội đen nghe nhắc đến cái tên Trần Hạo thì họ đều phải dè trừng, nhưng đối với cái bọn Ngựa Hoang ngựa đảng này có lẽ chúng thuộc tầm chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, chưa biết sợ là gì, cho đến khi bọn chúng bị hạ sát quá nhiều lúc đó mới tá hỏa nghĩ đến chuyện tẩu thoát.
Trần Hạo gắt giọng: "Ai biết Kình Thương đang ở đâu thì sẽ được tha, còn không một đứa cũng đừng hòng bò ra khỏi nơi này."
Nói xong Trần Hạo chỉ súng vào một tên mà hỏi: "Mày! Kình Thương đang ở đâu?"
Tên đó tỏ vẻ sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn ra mặt không phục, Trần Hạo là người chẳng mấy kiên nhẫn với bọn cứng đầu, anh ta thẳng tay bắn một phát, viên đạn xuyên thẳng giữa trán tên kia.
Ánh mắt tâm tối và hung tàn của Trần Hạo quét một lượt những tên còn lại, bọn chúng đang ở thế phòng ngự súng chỉa súng với thuộc hạ của Trần Hạo hai bên đang ngừng bắn.
Trần Hạo sau khi đã liếc nhìn thì bỗng lớn tiếng thốt lên duy nhất một chữ: "Giết!"
Ngay sau khi tiếng giết ấy vừa vang lên thì những tiếng súng cũng đồng loạt vang theo: pằng, pằng, đoàn, đoàn....
Bọn đàn em lính lác của Ngựa Hoang bị chết khá nhiều, riêng một số tên đã bỏ chạy vào con đường bí mật, người của Trần Hạo đuổi theo, bọn họ leo xuống cầu thang, rượt theo bọn bỏ trốn tiếp tục bắn pằng pằng...
Thuộc hạ của tổ chức RED trong quá trình truy sát băng đảng Ngựa Hoang đã vô tình chạm phải Lục Nghị.
Một tên thuộc hạ xém chút đã nổ súng vào sát thủ số ba nhưng thật may Lục Nghị đã né được.
"Lục ca xin lỗi tôi không biết là anh!" Tên thuộc hạ kinh ngạc thốt lên.
Lục Nghị hỏi: "Ai đang chỉ huy các cậu?"
Tên thuộc hạ trả lời: "Là Trần ca thưa anh!"
Lục Nghị có chút ngạc nhiên: "Là Trần Hạo ư?"
"Vâng thưa anh, là Trần ca."
Lục Nghị thở ra, anh ta nói: "Mang cô gái này ra ngoài."
Lục Nghị thả Ân Kỳ xuống, thuộc hạ của tổ chức RED vội đỡ lấy cô ấy, Lục Nghị cùng hai người thuộc hạ đi ra khỏi lối đi bí mật trong khi vài người còn lại thì vẫn theo lệnh của Trần Hạo đuổi cùng giết tận băng Ngựa Hoang.
Các bạn hãy đến san truyen.
com để đọc truyện với phiên bản gốc nhé.
Trần Hạo thanh toán xong đám tép riu thì bước ra ngoài sòng bạc, anh ta khoanh tay đứng tựa lưng vào chiếc xe, miệng cong lên nụ cười cao ngạo: "Sau khi người của chúng ta đã ra hết thì châm lửa thiêu trụi cái hang ổ này cho tôi."
Một thuộc hạ đứng bên cạnh Trần Hạo liền nói: "Dạ!"
Trần Hạo bỏ tay xuống, anh ta định quay người mở cửa xe thì chợt nhìn thấy Lục Nghị, Trần Hạo thẳng ánh mắt đến Lục Nghị, một chút ngạc nhiên lóe nhẹ trong đôi con ngươi băng lãnh.
"Lục Nghị cậu cũng ở đây để kiếm chút tiền chơi bài sao?" Trần Hạo hỏi, hàng chân mày nâng lên với vẻ chế giễu nhưng vẫn mang một sự lãnh nghiêm vốn có của Trần Hạo.
Lục Nghị hơi thở khá sâu, anh ta không biểu tình gì với câu hỏi của Trần Hạo.
Trần Hạo thấy vậy thì nhếch miệng cười, hắn