Lục Nghị bước chân vào một giáo đường, bức tượng chúa Giê Su nằm giữa trung tâm, Lục Nghị đi từng bước chậm đôi mắt hướng thẳng, anh ta lại gần đứng trước bức tượng chúa, trầm mặc nhìn ngài, trầm mặc trong tâm.
"Tại sao lại nhậm lời con?"
"Chẳng phải là con đã từ bỏ người"
"Lẽ ra người không nên nhậm lời mới đúng, là người đã sai rồi."
Lục Nghị ngưng lời, ánh mắt có chút ửng đỏ: "Tại sao vẫn đưa tay ra với con? Con đã là người của ma quỷ nhưng tại sao vẫn đưa tay ra với con?"
Lần đối đầu với KAI, cái lần mà Lục Nghị cho rằng anh ta sẽ không thể sống sót nhưng bởi vì sự xuất hiện của Trương Ân Kỳ, sự xuất hiện của cô ấy đã khiến anh ta phải cầu khẩn một lời cầu nguyện, cầu xin Thượng Đế hãy giúp đỡ cho anh ta, tất cả là vì Lục Nghị muốn sống, sống để cứu lấy Ân Kỳ, bản năng muốn sinh tồn này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Là vì người vẫn đợi thầy quay về"
Giọng nói của một vị Linh Mục vang lên, Lục Nghị quay ra sau, một vị Linh Mục mặc trang phục màu đen huyền, ông chậm rãi bước đến gần Lục Nghị nhìn anh ta bằng một đôi mắt của mục tử nhân lành:
"Thầy Lộc, cuối cùng thầy cũng đã về!"
Lục Nghị nhìn vị Linh Mục trong lòng liền kéo đến một loại cảm xúc muốn kiềm nén, nhưng bất chợt Lục Nghị lại rút súng chỉa thẳng vào tâm trán của Linh Mục mà nói: "Thầy Lộc là ai tôi không biết? Cha cũng đừng tùy tiện gọi tên một ai đó nếu như cha chưa nhìn rõ họ."
Lục Nghị nói dứt câu thì bỏ súng xuống lạnh lùng bước đi, vị Linh Mục nhìn Lục Nghị từ đằng sau, ông làm dấu thánh giá thầm nguyện cầu:
"Lạy chúa xin hãy xót thương!"
------------
Bệnh viện.
Trương Ân Kỳ sau những ngày dài hôn mê thì bắt đầu nhích động đôi mắt.
Mi tâm của Ân Kỳ nhíu sâu, cô đang mơ thấy cảnh tượng lúc đánh nhau với sát thủ KAI, giấc mơ không được rõ ràng, các hình ảnh xuất hiện rất hỗn loạn.
Ân Kỳ giậc mình tĩnh giấc, cô chớp mắt hai cái, hơi thở nhanh và gấp gáp, lúc ấy bàn tay cô bỗng dưng bị ai đó nắm lấy:
"Đừng sợ!" Một giọng nói có độ trầm vừa phải vang lên bên tai của Ân Kỳ.
Ân Kỳ nhìn sang người đã nói, hình ảnh của anh ta dần hiện rõ trong đôi mắt của cô.
"Sát nhân." Đôi môi Ân Kỳ vừa nhếch lên thì đã gọi Lục Nghị là sát nhân, Lục Nghị nghe cô ấy nói thì chỉ mỉm một nụ cười nhẹ, anh ta bảo: "Đúng tôi là sát nhân vậy em có nên ngồi dậy để bắt tôi không?"
Ân Kỳ rút lại bàn tay đang bị Lục Nghị nắm, cô không đề cập đến chuyện bắt giữ mà chỉ hỏi: "Bọn trẻ anh đã làm gì với chúng?"
Ánh mắt của Lục Nghị tan đi vẻ điềm lặng mà hạ thấp: "Chết cả rồi."
Ân Kỳ nghe câu trả lời thì không giữ được sự phẫn nộ, cô nhấn mạnh thanh giọng vẫn còn yếu ớt của mình: "Chết cả ư?"
Lục Nghị nâng mắt lên nhìn thẳng Ân Kỳ nói: "Đúng đã chết cả."
Hàng lông mày xinh đẹp của Ân Kỳ nhíu xuống cực độ: "Tên khốn nạn, lẽ ra tôi phải để anh chết mới đúng, tôi không nên hy vọng ở một kẻ sát nhân."
Ân Kỳ cho rằng Lục Nghị đã giết bọn trẻ hoặc không thì anh ta cũng đã bỏ mặc chúng, Ân Kỳ rất cay nghiệt trong lời nói nhưng Lục Nghị không giận, không hề tỏ ra tức tối với cô