Sáng ngày hôm sau, Lục Nghị vừa mới tỉnh giấc thì nhận được cuộc gọi của Trần Hạo.
Lục Nghị cầm lấy điện thoại áp vào tai: "Alo!"
"Đến tổ chức đi."
Lục Nghị thở ra: "Không phải chứ? Mới sáng đã lôi tôi đến tổ chức, anh về rồi thì ghé nhà tôi không được sao?"
"Bảo đến thì đến, đừng có nhiều lời."
Trần Hạo cúp máy, Lục Nghị vứt điện thoại lên bàn, thao tác vứt rất chuẩn chiếc điện thoại không hề bị rơi vỡ mà rơi đúng ngay kệ đựng điện thoại.
Lục Nghị leo xuống giường, anh ta lẩm bẩm nói: "Tên hắc ám Trần Hạo, mới sáng nhận điện thoại của anh ta thì ngày hôm nay sẽ chẳng có nắng đẹp."
Lục Nghị vội vàng mặc trang phục sau đó khẩn trương đến tổ chức RED, anh ta vội vàng đi nhưng bất chợt dừng lại khi bàn tay đã nắm lên tay cầm của cánh cửa.
"Còn Ân Kỳ." Lục Nghị quên mất trong nhà còn một cô gái, anh xém chút đi mà bỏ lại Ân Kỳ.
Lục Nghị thả tay, anh quay người đi vào phòng của Ân Kỳ nhưng cũng vừa đúng lúc Ân Kỳ mở cửa.
Ân Kỳ giật mình khi vừa mở cửa đã gặp Lục Nghị, anh ta cứ như là ma quỷ ám cô, Ân Kỳ trừng mắt cô chuẩn bị buông câu mắng thì Lục nghị đã dành lời của cô:
"Anh phải đi làm một số việc, có thể sẽ đi hơi lâu, nhưng anh sẽ cho người đến chăm sóc em, vậy nên em cứ hãy nghỉ ngơi và uống thuốc đều đặn, phải nhớ uống thuốc chứ không được quăng đi, em nghe chưa?"
Ân Kỳ cảm thấy ghê tởm với Lục Nghị, hắn quan tâm cô nghe thật mắc cười:
"Anh rốt cuộc là muốn gì ở tôi?"
"Muốn em khỏe thôi."
Ân Kỳ cười nhạt: "Làm ơn dừng lại cái vẻ nhân đức của anh đi, nó làm tôi buồn nôn lắm."
Lục Nghị trầm lặng nhìn Ân Kỳ, anh ta nhìn cô vài giây thì mới mở miệng tiếp lời: "Anh không có nhiều thời gian để đấu khẩu với em, ở nhà nhớ lời anh dặn, anh muốn sau khi xong việc về nhà sẽ lại gặp em."
Ân Kỳ nghe mấy lời này mà lạnh cả xương sống, cô thốt lên hai chữ:
"Tâm thần."
Lục Nghị ôm lấy Ân Kỳ, cô tức giận liền đem sức đẩy hắn, Lục Nghị giữ chặt Ân Kỳ trong tay, anh ta kê miệng ngay tai cô mà nói: "Anh tên là Lục Nghị, em phải nhớ cho kỹ, anh là Lục Nghị, không phải tên là sát nhân, quỷ vương hay tâm thần, em hiểu chưa?"
Lục Nghị hôn lên tai của Ân Kỳ rồi mới buông cô ra, Ân Kỳ vừa thoát thì đã quơ tay tát Lục Nghị nhưng anh ta cũng chẳng đứng yên cho cô tát, Lục Nghị nắm lấy cổ tay của Ân Kỳ, ánh mắt lạnh giá lặp tức phủ đến cảnh cáo cô:
"Muốn bị gãy cánh tay không?"
Lục Nghị nói anh ta tăng lực bóp lên cổ tay của Ân Kỳ, Ân Kỳ nhíu mày.
Lục Nghị thấy cô ấy đau thì vứt tay cô xuống, anh ta lạnh giọng nói: "Võ thuật của cô chỉ là mèo vào với tôi, nếu không muốn bản thân mình chịu đau thì tốt nhất cô hãy nên biết điều."
Lục Nghị nói xong thì bỏ đi, Ân Kỳ lại cho rằng những gì cô đang suy nghĩ về tên hung thủ này quả thật không sai, biểu hiện của hắn chắc chắn là mắc phải một hội chứng của tâm thần, có lẽ cô phải liên lạc với cảnh sát viên chuyên ngành để thảo luận về vấn đề của tên hung thủ này, nắm rõ bản chất của hắn thì bắt hắn sẽ dễ dàng hơn.
Ân Kỳ quan sát xung quanh ngôi nhà của Lục Nghị, nhân cơ hội hắn không có ở đây cô phải tìm cách trốn thoát, nhưng trước tiên cô phải tìm ra thêm một số manh mối liên quan đến hắn cái đã, cô nhớ cảnh vệ Đường đã từng nói hắn là sát thủ của mafia, nếu vậy sẵn đây cô tìm thông tin về tổ chức của hắn, một mũi tên bắn trúng hai mục đích, tiêu diệt luôn tổ chức phạm tội này.
Ân Kỳ đảo đôi mắt, cô kỹ lưỡng quan sát từng vị trí mà cô nhìn thấy, sau khi đã quan sát xong phía bên ngoài thì cô đi đến căn phòng của Lục Nghị, trong phòng hắn ắc hẵn có những thứ quan trọng.
Ân Kỳ đưa tay lên chạm vào tay cửa:
"Cách, cách..." Ân Kỳ quặng đi quặng lại nhưng cô không mở được, hừm tên này hắn đã đề phòng với cô, khóa sao? Cô đây không dễ thua vậy đâu.
Ân Kỳ tìm một vật nhọn, kiểu như một sợi kẽm nhỏ, cô dùng vật này thọc vào khóa của của Lục Nghị bắt đầu thao tác mở.
Ân Kỳ được đào tạo bài bản, vậy nên mở những cánh cửa này đối với cô không phải chuyện khó.
Lục Nghị đang lái xe, anh ta nhấn nút mở camera được kết nối với nhà của mình quan sát xem Ân Kỳ đang làm gì thông qua một chiếc máy tính được gắn trên xe.
Lục Nghị chợt cười, nụ cười sau đó dần tan nhẹ: "Bé cưng lại quậy phá rồi."
Lục Nghị đưa ngón tay nhấn vào điện thoại:
"Đến nhà tôi, người trong nhà cần gì thì phục vụ cho cô ấy, nhớ canh trừng cô ta cho tôi."
"Dạ thưa Lục ca."
Một lúc sau Lục Nghị đã có mặt tại căn cứ của tổ chức RED, anh ta đi vào phòng số 2 của tổ chức, đây