Trần Hạo đã đưa Lục Nghị về đến tổ chức RED, lúc các thuộc hạ khác đỡ lấy Lục Nghị thì Trần Hạo cũng đã ngất đi.
Giã Kim Đại đích thân đi đến phòng điều trị đặc biệt của RED để xem tình hình của hai sát thủ.
Bác sĩ lấy được tấm bản đồ trong người của Trần Hạo đưa cho Giã Kim Đại, ông ta cầm lấy với vẻ mặt tỏ ra rất hài lòng, thuộc hạ của ông ta chưa bao giờ làm ông ta phải thất vọng.
"Bằng mọi cách phải cứu sống được cả hai." Giã Kim Đại ra lệnh sau đó thì bước đi ra khỏi căn phòng để cho các bác sĩ tập trung cứu chữa.
Lúc này Tam Nương nghe tin cũng vội vàng chạy đến tổ chức RED, cô đứng ở bên ngoài quan sát qua tấm kính nhìn vào bên trong căn phòng mà Trần Hạo và Lục Nghị đang nằm.
Ánh mắt của Tam Nương mang theo sự lo lắng, tấm bản đồ thứ hai đã xuất hiện nhưng để lấy được nó cả hai sát thủ cao cấp trong tổ chức RED phải xả thân đến mức nhận đến sự trị liệu của tổ chức nhưng đó chỉ mới là sự xuất hiện của tấm thứ hai nếu một ngày nào đó cả ba tấm đều đã hội tụ trong tay của Giã Kim Đại có lẽ trận chiến trành giành kho báu này sẽ còn khóc liệt hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau.
Trần Hạo đã tỉnh lại, người anh ta nhìn thấy đầu tiên đó chính là sát thủ số hai Tam Nương.
Tam Nương nở một nụ cười nhẹ, cô mở miệng nói: "Sao lại chau mày? Nhìn thấy em mà anh tưởng là thấy ai chăng?"
Trần Hạo chậm rãi chớp mắt, đôi môi nhạt kéo nhẹ độ cong nhưng Trần Hạo không nói gì chỉ cố gắng để ngồi dậy.
Tam Nương đang ôn hòa nét mặt thì hàng lông mày tô đen của cô trĩu sâu, cô liền nói: "Anh đừng ngồi dậy, anh còn chưa khỏe mà."
Trần Hạo vẫn ngồi dậy cho bằng được, đôi mắt anh ta nhìn qua Lục Nghị đang nằm ở bên đối diện.
Tam Nương quay ra sau, cô cũng nhìn Lục Nghị, Lục nhãi ranh đã tỉnh, cậu ta cũng đang gắn người ngồi dậy y chang Trần Hạo, Tam Nương không hiểu nổi hai con người này đang có ý định gì? Nhiệm vụ thì đã hoàn thành vội vàng gì mà không chịu nghỉ ngơi chứ?
"Chị Tam đến thăm tôi à!" Lục Nghị mệt mỏi nói, nét miệng còn gượng cười.
Tam Nương nhìn hai người họ thì bỗng dưng bực bội, cô đứng lên phớt lờ cả hai mà đi ra ngoài.
Lục Nghị nhìn Trần Hạo: "Anh làm gì mà chị Tam giận thế?"
Trần Hạo chỉ thản cười bằng một cái nhếch miệng, anh ta đứng dậy hít thở một hơi rồi bỏ đi khỏi phòng.
Thuộc hạ đứng canh bên ngoài cuối chào khi Trần Hạo bước ra, trước lúc đi Trần Hạo có dặn: "Báo với chủ nhân Trần Hạo đã ổn, Trần Hạo sẽ về nhà để nghỉ ngơi."
"Dạ thưa anh." Người thuộc hạ trả lời.
Lục Nghị sau đó cũng bước ra, anh ta cũng để lại một lời nhắn, cả hai sát thủ đều muốn rời khỏi căn phòng điều trị của tổ chức RED.
Trần Hạo đã lái xe đến bệnh viện của Quách Hiểu An, cũng đã hai ngày anh ta không đến đó, chả hiểu sao sau khi tỉnh lại anh ta chỉ nghỉ đến đồ đần Hiểu An, đồ ngốc Hiểu An, đồ ngu xuẩn Hiểu An...Trần Hạo chợt cười nhẹ khi nhớ đến mỗi lần anh ta châm chọc thì Hiểu An cứ hay nói: " Anh Lại mắng An ngốc ư?"
"Thì cô có khôn lần nào đâu." Trần Hạo nói thì thào trong miệng khi lái xe.
Một lúc sau Trần Hạo đã có mặt tại bệnh viện, đôi chân bước đi kèm theo tiếng vang cành cạch của đế giày, đi đến căn phòng của An Trần Hạo đưa tay mở cửa nhưng đột nhiên động tác phải dừng lại.
Bên trong căn phòng Hiểu An đang tười cười giòn giã với anh thuộc hạ mà Trần Hạo cử đến chăm sóc cô, hai người họ nói chuyện gì đó rất vui nhưng có lẽ chỉ vui với An còn với Trần Hạo thì lại không, anh ta nhíu mày và bàn tay thì bóp chặt trên núm cửa, lực bóp rất mạnh như thể anh ta muốn bóp nát nó.
Sự khó chịu của Trần Hạo sôi lên vài giây thì anh ta mới đẩy cửa bước vào, trên người liền toát ra khí lạnh bao quanh gian phòng của Hiểu An.
Người thuộc hạ của Trần Hạo chợt nuốt ực nước bọt xuống cổ họng khi bắt gặp ánh mắt lãnh huyết của Trần Hạo, ánh mắt này của sát thủ số 1 chỉ lóe lên khi anh ta thực hiện nhiệm vụ, lúc này tia lãnh ấy phát ra phải chăng anh đã làm gì không vừa lòng Trần Hạo.
Hiểu An nhìn thấy Trần Hạo thì cũng có chút lạnh người, nhưng chỉ là một chút thôi cô đã nhanh chóng tan đi cái cảm giác đó khi cô nhận thấy sắc mặt của anh ấy không được tốt, thay vì cô sợ thì cô lại tỏ ra lo lắng.
Người thuộc hạ cười cười rồi nói: "Trần ca đã đến thì tôi đi đây, chào cô, chào Trần ca!"
Anh thuộc hạ vội chuồn lẹ, phật lòng