"Khốn kiếp!" Trần Hạo thốt lên, anh ta đồng thời rút súng ló ra bên ngoài bắn hạ những tên đang bám theo sau.
Lục Nghị đạp ga tăng tốc độ xe lên cực cao để tông vào dãy chắn công trình phía trước.
Chiếc xe lao lên dốc rồi phóng lên cao, Trần Hạo và Tam Nương thu người để giữ trọng tâm khi xe lao xuống mặt đường một cái ạch.
Lực qua chạm khá mạnh nhưng các sát thủ vẫn ổn.
Tam Nương nạp đạn tiếp tục đấu súng với bọn khách không mời.
Đằng sau bọn họ có năm chiếc xe bám đuôi nhưng lại không cùng một thủ lĩnh, chúng không phối hợp với nhau mà phân ra khá rời rạc.
"Ah!" Tam Nương bị bắn trúng, cô vịn tay lên vai phải rồi thụt vào trong xe.
Lục Nghị liếc mắt qua kính chiếu hậu: "Chị Tam, chị sao rồi?"
Tam Nương chau mày: "Không sao, tôi chịu được."
"Lục Nghị cách thêm 5m đi." Trần Hạo lớn tiếng nói.
Lục Nghị cố gắng tăng thêm tốc độ cách chiếc xe đang bám đuôi gần nhất là 5m.
Trần Hạo rút ra một quả mìn, ném về hướng bọn chúng.
Bùm một phát, chiếc xe phía sau bỗng chốc bị phát nổ tan tành.
Chiếc bám theo kế bên cũng bị ảnh hưởng mà trao đảo hướng xe, lao vào một thanh trụ.
Còn lại ba chiếc tiếp tục bám theo xe của tổ chức RED.
Trần Hạo hụp người vào trong, anh ta nạp đạn.
Trong tình thế cấp bách Trần Hạo rất tranh thủ thời gian phản công, nhưng lúc này anh ta vẫn nhìn qua Tam Nương một cái mà nói nhanh với cô: "Cẩn thận hơn đi."
Trần Hạo nói xong thì lập tức mở cửa xe, nghiêng người nhắm bắn đến lớp xe của bọn bám đuôi.
Tam Nương ánh mắt giao động hướng nhìn Trần Hạo, vai cô đang chảy máu rất nhiều nhưng cô vẫn cầm lấy súng nạp đạn, mở cửa xe cùng với sát thủ số một sống còn với kẻ thù.
Pằng, pằng...pằng.
Ánh mắt Tam Nương tựa như diều hâu, sắc bén và hung tợn.
Cô bắn liên tiếp năm phát và giết được hai tên ló ra bắn trực diện với mình.
Lục Nghị đã giữ thế xe khá tốt để hai sát thủ có thể tận dụng lợi thế, bắn hạ đám săn mồi.
Nhưng có điều vai Tam Nương bị trúng đạn, nên việc cô một tay giữ xe và một tay cầm súng để ngắm bắn có sự trở ngại.
Một lúc thì Tam Nương phải thu người vào trong để có thể ổn định được sức chiến đấu.
Lục Nghị lên tiếng nói: "Chị Tam đổi tài đi."
Tam Nương tay đặt lên vai để hạn chế việc chảy máu, cô nhìn Lục Nghị rồi nói: "Được, vậy cậu hỗ trợ cho Trần ca."
Tam Nương và Lục Nghị nhanh chóng thay vị trí cho nhau.
Lục Nghị rút súng mở cửa lập tức nhắm bắn pằng pằng.
Chiếc xe của tổ chức RED chạy với tốc độ rất cao, cộng thêm gió tạt khá mạnh khiến chiếc mũ mà Lục Nghị đang đội bị bay mất.
Lục Nghị hụp người vào trong, anh ta tức giận mà rút cả súng trường liên thanh ở phía cuối xe để bắn với bọn khốn kiếp kia.
Trần Hạo cũng thu người vào trong, anh ta chụp lấy cây súng của Lục Nghị.
Lục Nghị nhìn lên với đôi mắt khó hiểu.
"Dùng súng ngắn cho tôi!" Trần Hạo lạnh giọng.
"Tại sao?" Lục Nghị tỏ ra khó chịu.
"Xe đang chạy rất nhanh, nếu cậu dùng súng này thì nó sẽ quá cồng kềnh so với việc cậu phải giữ thăng bằng."
Lục Nghị nhếch miệng, biểu tình không phục: "Anh đang xem thường kỹ năng của tôi đấy à?"
Lục Nghị giật súng nhưng Trần Hạo không có ý thả tay, đôi mắt hung hăng của sát thủ số một trừng lên với Lục Nghị: "Cậu dám kháng lệnh của tôi?"
Lục Nghị lạnh lẽo, thần thái sắc bén ngạo mạn trả lời: "Tôi không nghe theo những cái lệnh vớ vẫn."
Tam Nương đang lái xe thì tức giận thốt lên: "Đủ rồi đó, hai người đang làm cái gì vậy hả? Không biết đâu là việc chính sao? Còn cậu nữa Lục Nghị, lời của Trần ca cậu dám không nghe theo sao? Muốn tạo phản có phải không? Cậu đừng quên tạo phản thì sẽ phải nhận lấy hậu quả như thế nào."
Lục Nghị nghiến răng, sắc mặt rất tức tối, không phục nhưng cũng phải buông súng ra.
Lệnh của sát thủ số một anh ta buộc phải nghe theo.
Nguyên tắc của RED rất khắc khe, Lục Nghị không thể phạm đến cấm lệnh của tổ chức, anh ta đành phải tiếp tục chiến đấu với khẩu súng ngắn.
Trần Hạo vứt cây súng dài qua một bên rồi cũng tiếp tục ló ra bên ngoài để nhắm bắn.
Trên đường cao tốc diễn ra trận đấu súng khốc liệt, thông báo có kẻ dùng súng trái phép được gửi đến ngay cơ quan cảnh sát.
Tam Hổ lúc này lại phải gặp thêm một rắc rối đó là lực lượng an ninh.
Tiếng