Lục Nghị bước lên xe.
Trong lúc lùi xe ra sau thì chợt nghe một tiếng cạch, hình như có vật gì đó rơi xuống.
Lục Nghị liền ngoảnh đầu ra sau, anh ta nhốm người nhặt lên chiếc điện thoại.
Lục Nghị quan sát chiếc điện thoại này, anh ta chau mày: "Tại sao nó lại ở trên xe của mình? Không lẽ là của Ân Kỳ? Không đúng, Ân Kỳ làm sao lại sử dụng loại thiết bị tầm thường này."
Lục Nghị chợt nhớ đến Quách Hiểu An: "Phải rồi! Bước ra từ đồn cảnh sát kia mà, ha." Lục Nghị nhếch miệng cười, anh ta tháo nắp điện thoại, lấy pin rồi vứt pin ra ngoài đất.
Một lúc sau Lục Nghị đã đến nhà của Trần Hạo.
"Cậu đến đây có việc gì?"
Lục Nghị nhìn Trần Hạo, cảm thấy sắc mặt không được tốt thì hỏi: "Anh bị thương à?"
Trần Hạo lạnh giọng: "Nói vào vấn đề chính đi!"
Lục Nghị nhếch miệng cười: "Tôi đến đây là để gặp Quách Hiểu An, anh kêu cô ta ra đây đi."
Trần Hạo ngồi xuống ghế, chân quắt chéo: "Muốn tìm con nhỏ đó thì đi xuống dưới."
"Dưới nào?" Lục Nghị đang nhìn mông lung xung quanh thì quay qua nhìn Trần Hạo: "Dưới nào?"
Trần Hạo thản thường nói: "Địa phủ."
Lục Nghị hơi nhíu mày: "Địa phủ! Ý anh là gì đây?"
Khóe miệng Trần Hạo kéo lên: "Sát thủ số ba cậu trở nên ngây thơ như vậy từ lúc nào?"
Lúc này Lục Nghị mới sửng sờ trước câu nói của Trần Hạo: "Đừng nói với tôi là anh đã giết chết Quách Hiểu An đấy!"
Trần Hạo nâng mắt nhìn vào Lục Nghị: "Là tôi giết thì đã sao?"
Lục Nghị vẫn còn nét cười cợt trên gương mặt: "Trần Hạo, anh thật sự không đùa tôi đấy chứ?"
"Tôi là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không rõ?"
Thần thái của Trần Hạo rất lãnh nghiêm, trong đôi mắt của Lục Nghị thoáng một tia ngỡ ngàn: "Là lệnh của chủ nhân sao?"
Trần Hạo cười nhếch khóe miệng: "Chỉ là một đứa con gái, đâu nhất định phải là chỉ thị của chủ nhân."
Lục Nghị thở ra một hơi dài, tầm mắt hạ xuống, âm giọng cũng hạ xuống: "Anh nhẫn tâm quá!"
Trần Hạo nghe câu này thì liếc mắt đến Lục Nghị: "Cậu mà cũng thốt lên hai từ nhẫn tâm ư?"
Lục Nghị tặc lưỡi, lười biếng trả lời: " Đương nhiên."
Trần Hạo bỏ chân xuống đứng dậy, một tay đúc vào túi quần: "Không còn việc gì thì về đi, tôi không rảnh để nói chuyện phím với cậu."
Lục Nghị nhẹ cười, anh ta lấy ra chiếc điện thoại trong túi áo thảy lên chiếc ghế sopha: "Cái này tôi nghĩ là của An bé nhỏ."
Trần Hạo chuyển đôi mắt nhìn xuống ghế.
Lục Nghị bước đi nhưng anh ta không đi hẵng mà đứng lại ở cửa rồi quay đầu sang phải nói với Trần Hạo một câu: "Hiểu An, cô ấy vô tội."
Đôi con ngươi lạnh lùng của Lục Nghị chớp nhẹ, anh ta nói xong thì đi ra khỏi nhà của Trần Hạo.
Khi Lục Nghi đi thì Trần Hạo mới nhặt chiếc điện thoại lên, chiếc điện thoại này có lẽ là cảnh sát đưa cho cô ta.
Trần Hạo nhớ đến cảnh tượng anh ta gặn hỏi An, cô ấy đã luôn trả lời là "không ai cả." Bàn tay của Trần Hạo bóp chặt chiếc điện thoại như thể muốn siết nó đến vỡ nát.
Tổ